Chương 775: Cúc bình an
Chương 775: Cúc bình anChương 775: Cúc bình an
"Anh không sao chứ?" Vương Kỳ đứng dậy, dường như muốn xem hắn thế nào, nhưng lại bị Giang Thành xua tay cắt ngang.
"Tôi đi xem Vương Phú Quý." Giang Thành đứng dậy rời đi.
Đi tới hành lang, Giang Thành đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, cái bóng hắn để lại trên tường cao hơn hắn rất nhiều, trông cực kì lạc quẻ.
Một dòng chữ máu xiêu vẹo xuất hiện trên tường, vẫn còn đang không ngừng rung rẩy: "Tôi đã nói rồi... anh và tôi là giống nhau."
"Cô ấy chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh."
"Lời nói của phụ nữ đều không thể tin được, đến cuối cùng bọn họ sẽ chỉ phản bội chúng ta."
"Tôi là vậy, anh cũng sẽ không ngoại lệ."...
Những chữ máu tương tự bao phủ toàn bộ bức tường, cái bóng đang không ngừng rung chuyển, như thể đang chế nhạo hắn, trên bề mặt nổi lên những gợn sóng màu đen quỷ dị.
Một đôi mắt máu ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trên gợn sóng, đang nhìn chằm chằm Giang Thành, như muốn xuyên qua cơ thể hắn, nhìn thấy thứ ở một tầng lớp khác.
Giang Thành chống hai tay vào tường, thở hồng hộc, khuôn mặt Lâm Uyển Nhi vỡ vụn ở sâu trong tâm trí, tiếp sau đó lại ghép lại với nhau.
Khuôn mặt đó đầy vết nứt.
Sẽ không bao giờ quay trở lại trước đây được nữa.
Hắn có thể chấp nhận sự lừa dối của bất cứ ai, bao gồm cả tên mập và Bì Nguyễn đều có thể, có phải là Đỏ Thẫm hay gì đó hay không cũng chẳng có gì to tát, nhưng Lâm Uyển Nhi ... không thể.
Hắn không thể chấp nhận người mang lại ánh sáng cho mình từ đầu, hóa ra lại luôn lừa gạt mình. ...
"Trong lòng không có phụ nữ, rút kiếm tự nhiên sẽ thành thần."
Trên tường đúng lúc xuất hiện một dòng chữ máu, giống như là khích lệ, lại như là một loại cám dỗ.
"Đừng có nghĩ thao túng tôi, tôi có phán đoán của mình." Giang Thành nhìn chằm chằm cái bóng trên tường lên tiếng, sau đó bước nhanh đi mấy bước, đẩy cửa phòng bên cạnh ra.
Cái bóng vẫn lưu lại trên tường như vậy, khoảnh khắc bóng lưng của biến mất, chỉ còn lại một bức tường đổ nát và mốc meo.
Mọi thứ trước đó dường như đều chỉ là ảo giác.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, trong mắt cái bóng có một cảm giác khó tả, như thể cách thứ mình mong muốn, đã gần thêm một bước.
"Anh Giang." Hòe Dật nhìn thấy Giang Thành đi vào, vội vàng đứng dậy: "Anh mau khuyên anh Phú Quý đi, anh ấy hình như..."
Cảm thấy mình đã lỡ lời, Hòe Dật vội vàng hạ giọng, nói bằng giọng chỉ có mình và Giang Thành nghe được: "Tinh thần của anh Phú Quý hình như có chút vấn đề, từ sau khi tôi vào, hoàn toàn không hề để ý đến tôi, chỉ ngồi ở đấy, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó?"
"Khi tôi tới gần, có nghe thấy một chút, anh ấy nói cái gì mà không thể nào, làm sao mình có thể là Đỏ Thẫm, số 10... Tóm lại là nói đi nói lại một hồi cũng chỉ có mấy câu." Hòe Dật vừa nói, vừa quay đầu kiểm tra phản ứng của tên mập, biểu cảm trông khá căng thẳng.
"Anh Giang, anh nói xem, là Vương Kỳ đã kích động đến anh Phú Quý, hay là..." Hòe Dật dừng lại, nuốt nước miếng nói: "Nội bộ Đỏ Thẫm các anh còn có một cơ chế thưởng phạt à, chẳng hạn như tháng này biểu hiện không tốt, thứ hạng sẽ bị giảm chẳng hạn."
"Anh Phú Quý từ lão lục (6) bị giáng xuống lão thập (10), có phải là chênh lệch quá lớn, trong lòng nhất thời không thể tiếp nhận, nên tâm lý mới suy sụp như vậy?"
"Anh hãy khuyên anh ấy, nếu tháng này không được, thì tháng sau lại tiếp tục cố gắng, đừng có tự làm khó mình." Hòe Dật tận tình khuyên bảo nói: "Không quan trọng."
"Anh về trước đi, tôi khuyên anh ấy." Giang Thành vỗ vỗ vai Hòe Dật.
"Trở về..." Hòe Dật nghĩ đến việc ở cùng phòng với tên quái đản Vương Kỳ kia thì toàn thân khó chịu, nhưng khi nghĩ đến nếu có chuyện thực sự xảy ra, vậy thì mình sẽ hét thật lớn.
Anh Giang và anh Phú Quý ở ngay bên cạnh, cũng sẽ không quan tâm đến mình.
Nghĩ đến đây, Hòe Dật lại cảm thấy bạo dạn hơn, đảm bảo với Giang Thành, nói mình sẽ để mắt đến Vương Kỳ.
Trước khi rời đi, Hòe Dật tựa như vô tình phát hiện ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, cau mày hỏi: "Anh Giang, mắt anh bị sao vậy?"
Vừa rầi khoảnh khắc khi Giana Thành nghiêng đầu: Hòe Dât† nhìn thấy trong con ngươi Giang Thành có một cái bóng màu đen.
Cái bóng đó còn đậm màu hơn con ngươi của Giang Thành, nhưng trong nháy mắt, khi Hòe Dật nhìn kỹ, cái bóng lại biến mất.
Sau khi Hòe Dật rời đi, Giang Thành ngồi ở bên cạnh tên mập: "Anh mập." Hắn lên tiếng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn lúc nào không hay.
Nghe được giọng nói của Giang Thành đến gần, tên mập như lấy lại một chút tỉnh thần: "Bác sĩ, Vương Kỳ kia... Anh ta nói biết tôi, còn đưa cho tôi cái này."
Tên mập giơ cổ tay lên, trên cổ tay anh ta có một chiếc cúc bình an màu đen. (*)
(* Cúc bình an ngụ ý có thể xua đuổi tà ác và tránh khỏi tai họa, ngụ ý đi lại an toàn. )
Trông có vẻ là loại đeo trên cổ, chất lượng cũng rất kém, nhìn thoáng qua biết ngay là hàng rong, chỉ có lừa trẻ con.
Nhìn chằm chằm vào chiếc cúc bình an trên cổ tay, ánh mắt của tên mập trở nên dịu dàng, như đang nhớ lại quá khứ: "Tôi... tôi không quen biết Vương Kỳ, cũng không có bất kì ấn tượng nào, nhưng chiếc cúc bình an này thì tôi nhớ! Chính là cái này, không thể sai được!"Anh ta chợt trở nên kích động: "Là cách đây rất lâu, tôi đã mua nó cho em trai mình!"
Giang Thành an ủi anh ta nói: "Chiếc cúc bình an này rất bình thường, có khi nào anh nhớ nhầm không?"
"Không thể nào! Bác sĩ, chính là cái này! Tuyệt đối không thể sai được!" Tên mập nắm lấy tay Giang Thành, đưa chiếc cúc bình an đến trước mắt Giang Thành, thở mệt nhọc nói: "Anh nhìn thấy chưa bác sĩ, anh nhìn chỗ này." Tên mập dùng bàn tay mũm mĩm, chỉ hẳn vào một chỗ trên chiếc cúc bình an.
Giang Thành chú ý thấy, ở đó có mấy chỗ có tỳ vết.
"Hồi đầu khi tôi mua, ông chủ nói với tôi rằng, hoa văn này rất hiếm, là 7 ngôi sao, có giống 7 ngôi sao của Bắc Đẩu không?" Tên mập có vẻ rất cố chấp điểm này, bàn tay kéo Giang Thành dùng một lực rất mạnh, khiến tay bị kéo đến đỏ bừng.
"Điều này ngụ ý rằng tương lai sẽ được sao tốt chiếu sáng, sẽ bảo vệ cho cậu ấy được tốt đẹp, bình an..." Tên mập như bị ma chướng, cứ không ngừng lẩm bẩm tự nói một mình, Giang Thành hoàn toàn không nói gì.
"Anh mập." Giang Thành vỗ vỗ vai anh ta: "Anh hãy bình tĩnh một chút, bây giờ sự việc còn chưa rõ ràng..."
"S17 viêc đã rất rõ ràng rầi bác e7" Tên mân nói: "Chúng †a đừng tư lừa dối chính mình nữa."
Đột nhiên, một giọt nước mắt rơi vào trên mu bàn tay của Giang Thành, nóng hổi.
"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập truyền đến, Giang Thành vô thức dừng lại: "Thật ra, có phải là Đỏ Thẫm hay không thực sự không quan trọng, tôi không quan tâm, nhưng mà anh biết không, các em trai và em gái của tôi, bọn họ đều đã chết rồi. .. ."
"Tôi không thể đợi được bọn họ nữa, bọn họ sẽ không bao giờ quay lại nữa..."
Tên mập nắm lấy chiếc cúc bình an trên cổ tay, nước mắt rơi lã chã xuống đất, nhìn từ phía sau, đôi vai rộng lớn đang co giật.
"Anh mập." Giang Thành nói: "Lâm Uyển Nhi... anh có ấn tượng gì không?"
"Sếp Lâm." Tên mập khuôn mặt đẫm nước mắt: "Chuyện của cô ấy làm sao tôi biết được rõ?"
Dừng một chút, Giang Thành nói: "Cô ấy cũng có quan hệ với Đỏ Thẫm, Vương Kỳ nói, là cô ấy đã một tay tạo nên Đỏ Thẫm, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến cô ấy."
Dần dần, đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tên mập thay đổi, khuôn mặt nhìn Giang Thành cũng lộ ra một tia cảm xúc khó tả: "Vậy nên biểu hiện từ trước đến nay của cô ấy đều là giả, đều là ngụy trang?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tên mập liền đột nhiên im lặng, anh ta phát hiện ra ánh sáng trong mắt của Giang Thành đã vụt tắt.