Chương 776: Anh là chỗ dựa của tôi
Chương 776: Anh là chỗ dựa của tôiChương 776: Anh là chỗ dựa của tôi
Một lúc sau, tên mập như mới phản ứng lại, tốc độ nói cực nhanh: "Bác sĩ, anh đừng quá đau lòng, có lẽ... có lẽ ở đây có hiểu lầm gì đó cũng nên, sếp Lâm chắc chắn là có nỗi khổ riêng, tôi có thể cảm nhận được, cô ấy đối với anh là thật lòng..."
"Đừng nói nữa." Giang Thành cúi đầu, giọng nói rất khẽ: "Anh nói đúng, chúng ta đừng tự lừa dối chính mình nữa."
"Bác sĩ..." Tên mập có lòng muốn an ủi hắn, cho dù là tùy tiện bịa ra cái gọi là bằng chứng để dỗ dành hắn, nhưng khi lời nói đến miệng, một chữ cũng không thể nói ra.
Bác sĩ là bác sĩ, cần phải có một lời nói dối hoàn hảo đến mức nào mới có thể gạt được hắn, sợ rằng chỉ có người như sếp Lâm mới có thể làm được.
Sau khi trầm mặc, Giang Thành lại là người lên tiếng trước: "Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy rất quen thuộc, loại quan thuộc không thể diễn tả được, có lẽ là chúng ta biết nhau, chỉ là tôi đã quên mất."
"Kể từ sau lần ác mộng đầu tiên kết thúc, khoảnh khắc anh đi theo tôi quay trở lại phòng làm việc, tôi đã chắc chắn là anh có vấn đề."
"Nhưng tôi đã quan sát anh rất lâu, anh vừa ngốc vừa đần, mạch não cũng không giống như người thường, đừng nói là âm mưu tính toán gì, tôi còn lo có ngày anh sẽ bị người ta lừa bán đi." Giang Thành chậm rãi lắc đầu và nói: "Trông chờ vào một người như anh đến tính kế tôi, tôi cảm thấy mình đã bị xúc phạm."
"Nhưng sau đó bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng, lại giữ một người như anh ở bên cạnh tôi lâu như vậy."
"Kể từ sau khi anh xuất hiện, tôi có thể cảm giác được, tôi đang bị một phương thức rất cổ quái thay đổi, tính cách, suy nghĩ, logic, còn có phán đoán..."
"Tôi trở nên lưỡng lự, trở nên thiếu quyết đoán, trở nên ngày càng giống cái bộ dạng ngốc nghếch mà tôi luôn cười nhạo anh".
"Sự thay đổi như vậy khiến tôi không khỏi sợ hãi, tôi cảnh cáo chính mình, chờ sau khi tôi tìm ra được bí mật về anh, sẽ lập tức khiến anh biến mất." Hắn nói rất nhẹ nhàng: "Biến mất vĩnh viễn."
Tên mập nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, anh ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, ban đầu anh ta chỉ muốn tìm một cái đùi lớn để "Nhưng ai ngờ, cứ nghĩ cứ nghĩ, rồi quên mất lúc nào không hay." Giang Thành thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, đôi mắt đen như hòa vào màn đêm.
"Anh là một người rất tốt, anh mập, bất luận với tư cách là một người bạn trong cuộc sống, hay là cộng sự trong nhiệm vụ, anh đều đáng để tin cậy."
"Anh chưa bao giờ là gánh nặng, bất luận mọi lúc đều không phải, có anh ở bên cạnh, tôi cảm thấy rất an tâm. Cho dù có bị quỷ nhắm tới, rơi vào tình thế khó khăn, tôi cũng biết, mình không cô đơn."
"Ở cách tôi không xa, vẫn còn có một tên mập, tuy rằng anh ta không thông minh, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu tôi, cho dù là dùng biện pháp ngu ngốc nhất, một mạng đổi một mạng, anh ta cũng sẽ không để cho tôi có chuyện gì!"
Giang Thành nhìn đôi mắt sưng đỏ của tên mập, khẽ nói: "Anh là chỗ dựa của tôi, anh mập."
Đôi môi run rẩy, tên mập trong giây lát trông như một đứa trẻ không biết phải làm sao.
Giang Thành vỗ vỗ vai tên mập, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi hứa với anh, sẽ làm rõ mọi chuyện, nhưng hiện tại không có thời gian để đau buồn, chúng ta đều phải lấy lại tinh thần, sống sót rời khỏi đây trước đã."
Lời nói của Giang Thành như mang đến cho tên mập một hy vọng mới, tên mập nhanh chóng lau mặt, lau khô nước mắt, liên tục gật đầu với Giang Thành: "Đều nghe anh hết, bác sĩ!"
"Cót két—"
Cửa phòng bị đẩy ra, Hòe Dật thò đầu vào, tình cờ nhìn thấy dáng vẻ tình tứ của hai người Giang Thành và tên mập, cũng ngây người ra: "Anh Giang, anh Phú Quý, cái tên Vương Kỳ kia nói có chuyện muốn thương lượng với hai người."
Vương Kỳ đứng ở ngay phía sau Hòe Dật.
"Vào trong nói chuyện đi." Giang Thành ra hiệu.
Hòe Dật rất tỉnh ý, không vào trong tham gia.
Bởi vì sự chuyển biến trong thân phận, tình cảm của tên mập đối với Vương Kỳ xuất hiện một loại cảm giác rất cổ quái, chiếc cúc bình an này coi như là một tín vật có thể chứng minh thân phận, nhưng khuôn mặt này của Vương Kỳ, anh ta thực sự không nhớ nữa rồi.
Nếu như nhất định phải miêu tả thì giống như hai anh em chưa từng ăn mặt môêt naàv no. mât trona hai naười cầm naoe hôi dia truvền đến gặp người kia, và nói xin chào đại ca, chúng ta là anh em ruột thất lạc đã lâu.
Mọi chuyện quả thực là như vậy, nhưng sự chuyển biến về tình cảm cũng như chấp nhận, thì cần có thời gian.
Vương Kỳ cũng nhìn ra sự lúng túng của tên mập, lên tiếng an ủi nói: "Biệt hiệu chỉ là một con số mà thôi, chúng ta vẫn cứ như trước, gọi tên nhau đi."
"Cái người tên Hòe Dật đó, tôi không có ấn tượng gì với anh ta cả." Vương Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Anh ta đáng tin không?"
"Hẳn là không có vấn đề." Giang Thành nói.
"Vậy thì tốt, tiêp theo là một số suy nghĩ của tôi về nhiệm vụ, gọi anh ta vào trong đi." Vương Kỳ nói.
Sau khi Hòe Dật đi vào, biểu hiện rất ngoan ngoãn, lựa chọn một chỗ cách đó không xa, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, như cảm nhận được điều gì đó.
"Lần này chúng ta vẫn như cũ không cứu được người ra." Vương Kỳ nói: "Đừng nói là cứu người, ngay cả thi thể chúng ta cũng không thấy."
"Đúng đấy, đây là lần thứ tư rồi, nhưng tổng cộng chúng ta chỉ có năm cơ hội." Hòe Dật nghe xong lời này không khỏi lo lắng, nếu như nhiệm vụ lần cuối cùng vẫn thất bại nữa, tất cả mọi người đều sẽ bị lưu lại đây.
Nghĩ tới đây, anh ta không khỏi liếc nhìn Vương Kỳ một cái, nhưng bất thình lình phát hiện, đối phương cũng đang nhìn mình, không chút dè chừng.
Một lúc sau, Vương Kỳ lãnh đạm nói: "Không có gì là không tiện nói cả, tôi đã chết rồi, tôi của bây giờ chắc nên được coi là một con quỷ bị giam trên xe buýt."
"Chỉ là đóng vai trò khá đặc biệt, là đồng đội của các anh, về phần tại sao lại như vậy, tôi cũng không rõ." Anh ta dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu: "Một phần ký ức của tôi đã bị xóa đi."
Tuy rằng đã đoán được Vương Kỳ là quỷ, nhưng thông qua miệng của đối phương nói ra, còn là loại ngữ khí không có gì như thế này, vẫn khiến Hòe Dật da đầu tê dại.
Vương Kỳ không có ý làm khó Hòe Dật, anh ta chỉ đang trần thuật sự thật, sau đó quay đầu nhìn Giang Thành nói: "Ba lần nhiệm vụ trước thất bại, tôi có thể hiểu được, nhưng lần trước, thậm chí chúng ta đã trong thời gian quy định, giải quyết được tượng người bán thân, kết thúc câu chuyện kinh dị trong đại sảnh điêu khắc từ gốc rễ, tại sao vẫn không thể cứu người ra? "Nói tiếp đi." Giang Thành ra hiệu.
Sắc mặt của Vương Kỳ có chút kỳ quái, sau đó nói: "Liệu có khả năng này hay không, những nhiệm vụ này là không thể hoàn thành, cho dù chúng ta có làm tốt đến đâu, những nhân cách mất tích này... đều phải chết."
"Vậy há chẳng phải là trong nhiệm vụ lần này không có đường sống sao?" Tên mập kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên không phải, chỉ là tôi luôn cảm thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó. Có lẽ..." Vương Kỳ dừng một chút, dùng giọng điệu cổ quái nói: "Chân tướng được giấu trong lần nhiệm vụ cuối cùng."
Vất vả cả một đêm, mọi người đều mệt mỏi rồi, sau một hồi thảo luận ngắn gọn, đám người lựa chọn nghỉ ngơi, chờ mấy tiếng sau, mặt trời của thế giới này mọc lên lần cuối cùng.
Vương Kỳ bảo bọn họ nghỉ ngơi, còn mình ở lại gác đêm.
Giang Thành không từ chối.
Trời sáng đến muộn hơn mọi người tưởng tượng, nên tiết học kéo dài một tiếng rưỡi ban đầu đã bị rút ngắn xuống còn chưa đầy nửa tiếng.
Sau khi tan học, đám người không có thời gian đến căng tin ăn cơm, mua mấy cái bánh xèo xong, liền đi thằng vào trong khu rừng nhỏ.