Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Trần Dao

Chương 77: Trần Dao Chương 77: Trần DaoChương 77: Trần Dao

"Tên cô ấy là Trần Dao." Chủ nhiệm Lý nhìn chằm chằm vào Giang Thành hồi lâu mới lên tiếng.

Tên mập vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, anh ta không hiểu ý của chủ nhiệm Lý, vô thức hỏi: "Ai? Cô nói ai là Trần Dao?"

"Nữ sinh mất tích trong sổ hồ sơ." Chủ nhiệm Lý nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, dùng giọng điệu cực kì kiềm chế, chậm rãi nói: "Cũng chính là... quỷ mà các anh đang tìm."

Chữ "quỷ" vừa nói ra, sắc mặt Giang Thành và tên mập đột nhiên thay đổi.

Quả thực có một số NPC trong nhiệm vụ đã chú ý đến sự tồn tại của sự kiện linh dị, chẳng hạn như Phùng Lan.

Nhưng mặt đối mặt như thế này, nói thẳng ra từ đó, thì chủ nhiệm Lý là người đầu tiên.

Giang Thành nhìn cô, hỏi: "Cô biết cô ấy?"

Theo như manh mối hiện tại nắm được, thời gian nữ sinh trong hồ sơ xảy ra chuyện là 10 năm trước, mà nữ nhân trước mặt hiện có thể ngồi vào vị trí chủ nhiệm giáo vụ, chắc chắn cũng đã làm việc trong trường này rất lâu rồi.

Bọn họ... nói không chừng thực sự có tiếp xúc.

Tên mập dường như cũng đã nghĩ đến điểm này, ngập ngừng mở miệng hỏi: "Cô... đã từng gặp cô ấy?"

"Hay là... cô ấy từng là học sinh của cô?" Tên mập trừng mắt, lại hỏi tiếp.

Khuôn mặt của chủ nhiệm Lý bị kính râm và khẩu trang che mất, nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nhưng giọng nói thì có hơi dao động, điều này cũng cho thấy nữ nhân trước mặt không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Tên mập càng tin vào suy luận của mình là đáng tin cậy.

Chủ nhiệm Lý ngẩng đầu lên, cặp kính râm mang đến cho tên mập một cảm giác chưa từng có trước đây, nhìn thằng vào nữ nhân, giống như nhìn chằm chằm vào vực sâu.

Anh ta không khỏi rùng mình một cái.

"Tôi là bạn học của cô ấy." Chủ nhiệm Lý nói: "Bạn cùng lớp."

Tân mân chZ† mở to hai mắt nhìn. Giang Thành lúc đầu hơi nghỉ hoặc một chút, sau đó rất tự nhiên che đi, nhìn nữ nhân trước mặt, ngẩng đầu lên, ngữ khí bình thường hỏi: "Lớp 2 khoa vũ đạo khóa 09, chuyên ngành múa ba lê?"

"Đúng vậy." Chủ nhiệm Lý gật đầu.

"Không đúng." Tên mập lấy lại tinh thần, kich động nói: "Tôi nhớ trong ảnh làm gì có cô."

Tên mập nói xong liền hối hận ngay lập tức, nhìn bộ dạng hiện tại của nữ nhân này, đừng nói là người lạ không quen biết, cho dù là mẹ ruột cô ở đây, cũng chưa chắc đã nhận ra.

Hơn nữa, bức ảnh với hiện tại đã là tròn 10 năm rồi.

Khi nữ nhân chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của tên mập, mặt anh ta lập tức tái nhợt, may thay, Giang Thành đã kịp thời tiếp lời, thu hút sự chú ý của nữ nhân.

"Có thể nói cho chỉ tiết hơn không?"

"Anh ấy nói không sai." Nữ nhân nói: "Đúng là tôi không có trong bức ảnh, tôi chuyển từ lớp khác đến, chuyên ngành trước đó là bel canto, sau đó mới chuyển đến lớp 2 khoa vũ đạo để học chuyên ngành múa ba lê."

"Trong phòng hồ sơ có hồ sơ chỉ tiết của tôi." Nữ nhân nhìn Giang Thành, hơi lùi lại một bước, nhường ra đường đi sang phòng hồ sơ, bên dưới cặp kính đen giống như một vũng nước đọng: "Nếu anh không tin có thể đi xem."

Giang Thành lắc đầu: "Không cần thiết, tôi tin cô."

Có chuyện vừa rồi, tên mập lý trí lựa chọn ngậm miệng, anh ta vểnh hai tai lên, hai con mắt nhỏ đảo một vòng.

"Tại sao lại chuyển chuyên ngành?" Giang Thành tiếp tục hỏi, giọng nói của hắn bắt đầu dao động: "Tôi nghĩ... chắc là có liên quan đến Trần Dao này."

Nữ nhân ngẩng đầu lên, giống như đang nhớ lại, sau đó khuôn mặt bắt đầu căng thẳng, làn da lộ ra gần khóe mắt dần trở nên gớm ghiếc: "Trần Dao, ... cô ta là một con khốn!" Nữ nhân hung ác nói.

Nghe vậy, Giang Thành lập tức nhìn xung quanh, đặc biệt là những nơi tối tăm và những ngóc ngách mà mặt trời không thể chiếu tới.

Sau đó hắn vội vàng nói với những người xung quanh: "Đừng nói như vậy, đứng ở góc độ của tôi thấy, nữ sinh kia cũng khá tốt, nói không chừng có nỗi khổ riêng cũng nên!"

"Tôi cảm thấy người anh em Hách Soái nói rất có lý." Tên mập cuối bước nhỏ, hướng đến nơi có ánh mặt trời, ngữ khí vô cùng chân thành nói: "Tôi cảm thấy nữ sinh kia tướng mạo xinh đẹp, trông không giống người không thông tình đạt lý, chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây rồi."

Thấy xung quanh không có động tĩnh gì, Giang Thành và tên mập mới yên tâm hơn.

"Hiểu lầm?" Nữ nhân dường như đã bị những lời nói của hai người không chút lập trường này chọc tức, toàn thân cũng bắt đầu run lên: "Con khốn kia đã dụ dỗ chồng chưa cưới của tôi, đây cũng là hiểu lầm sao?"

Giang Thành xoa xoa cằm, dừng vài giây mới nói: "Chồng chưa cưới của cô chính là giáo viên dạy múa của Trần Dao."

Trong bức ảnh tập thể đúng là cũng có một nam nhân mất tích.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, rất lâu sau nữ nhân mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.

Có vẻ như sự cố này đã ảnh hưởng nặng nề đến cô ta, đến nỗi sau 10 năm, cô ta vẫn ôm mối hận này trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, dưới cằm khẽ động đậy: "Đúng vậy."

"Chồng chưa cưới của cô tên là gì?" Tên mập cắt ngang hỏi.

"Tô Úc."

Giang Thành cau mày, sau đó nói: "Trung tâm quản lý thiết bị, là ông..." Hắn đột nhiên dừng lại, mấy giây sau mới đổi lời: "Nam giáo viên kia?"

Nữ nhân cũng không ngờ Giang Thành lại biết chuyện này, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi gật đầu: "Đúng, anh ấy chính là chồng chưa cưới của tôi, Tô Úc."

Từ cách xưng hô của nữ nhân, hai người cuối cùng chỉ dừng lại ở giai đoạn đính hôn, chứ cũng chưa đi đến kết quả gì.

Thủ phạm đầu xỏ, xem ra chính là nữ sinh — Trần Dao.

Đôi mắt của nữ nhân liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, động tác của cô ta rất kỳ lạ, phần cổ không ngừng thay đổi góc độ.

Tên mập đột nhiên có một ảo giác rằng, chủ nhiệm Lý xuất hiện đột ngột này... giống như một con rắn hổ mang đang chuẩn bị tấn công con mồi.

Khi suy đoán này xuất hiện, đã dọa cho tên mập giật nảy mình.

Anh ta nuốt nước bọt, vô thức trốn sau lưng Giang Thành.

Không ngờ... người lại sau lưng anh ta, chỉ để lộ nửa người để giao tiếp với nữ nhân.

Trong khi giao tiếp, Giang Thành thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh khi có cơ hội.

Tiếp xúc với Giang Thành lâu rồi, tên mập cũng đại khái có thể đoán ra kế hoạch của hắn.

Tên này có đến tám phần là đang muốn tìm đường lui cho mình.

Một khi cuộc đàm phán đổ vỡ, bước tiếp theo chính là chạy trốn.

Tên mập nghe xong câu hỏi này không khỏi có chút khẩn trương, anh ta rất sợ giây tiếp theo chủ nhiệm Lý sẽ cười lạnh nói người là do tôi giết, sau đó...

Não tên mập lại bổ sung thêm, bình thường ở chỗ này chiếu phim xã hội đen, phe phản diện trong phim cũng sẽ có lời thoại tương tự, cái gì mà các người đã biết quá nhiều rồi, tôi chỉ tin người chết sẽ không thể tiết lộ... sau đó nữa là từ trong ngực rút súng ra, giết người diệt khẩu.

Nếu sự việc thực sự phát triển đến mức đó, mặc dù bọn họ là hai đấu một, chiếm ưu thế về số lượng, nhưng chủ nhiệm Lý đã dám một mình xuất hiện, thì nhất định đã có quân bài để đối phó với hai người.

Tên mập nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lý trước mặt, từ trên xuống dưới, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ.

Quả thật, nữ nhân này cho mình cảm giác quá cổ quái, động tác thân thể của cô ta không thể nói là không đúng, chỉ là cho người ta cảm giác rất không hài hòa.

Nhìn lâu rồi, thậm chí còn có vẻ hơi quỷ dị.

Cứ như thể... phần thân trên và phần thân dưới của cô ta là được tạm thời ghép lại với nhau, là thuộc về hai người khác nhau vậy.
Bình Luận (0)
Comment