Chương 78: Múa đơn
Chương 78: Múa đơnChương 78: Múa đơn
"Bác sĩ..."
Tên mập lại bắt đầu nhiều lời, anh ta dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ nói, giống như đang nhắc nhở Giang Thành.
Nhưng phần eo bị véo mạnh một cái, làm anh ta lại lập tức im bặt.
Ý của Giang Thành đã rất rõ ràng rồi.
Sau đó tên mập lại thoải mái hơn, nếu như mình còn có thể nhìn ra bất thường trên người chủ nhiệm Lý, thì không cần nói đến Giang Thành.
E rằng hắn đã nghĩ ra cách để thoát thân rồi.
"Trần Dao đã chết như thế nào?" Giang Thành mở miệng hỏi lần thứ hai.
Chủ nhiệm Lý ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới cặp kính râm quả thực khiến bọn họ cảm thấy lạ lẫm, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn lại vang lên: "Cô ta treo cổ tự tử."
"Tự tử?"
Nữ nhân gật đầu: "Đúng."
Nói thật, tên mập không hề tin tưởng nữ nhân trước mắt này, thậm chí anh ta còn hoài nghi nữ nhân này rút cuộc có phải là chủ nhiệm Lý hay không.
Cái tên Trần Dao có thể là thật, là nữ sinh biến thành nữ quỷ sau khi chết, nhưng... tên mập mím môi, mồ hôi lạnh trượt xuống cổ, thấm ướt áo.
Ai có thể khẳng định nữ nhân trước mặt không phải là Trần Dao?
Cô ta... có thể là quỷ.
Phản ứng vô thức của tên mập chính là đi lấy máy ảnh trên người Giang Thành để thử, nhưng khi anh ta vừa đưa tay ra liền bắt gặp ánh mắt sát khí của Giang Thành.
Tên mập nhanh trí, lại bỏ tay xuống.
Khi tên mập nhìn lại lần nữa, sắc mặt Giang Thành vẫn như bình thường.
Đối phương mím chặt khóe miệng nhìn nữ nhân, dường như đang đợi cô ta mở miệng.
"Trần Dao là tân sinh khóa 09." Nữ nhân chậm rãi nói.
Giọng nói khàn khàn rất đắm chìm, trong nháy mắt kéo hai người vào thời đai thuêôc về bon ho: "Tôi lớn hơn cô ta 1 tuổi, có thể coi là đàn chị của cô ta."
"Tôi là MC trong bữa tiệc chào đón tân sinh năm đó, tôi là MC, cô ta có tiết mục biểu diễn trong bữa tiệc, chúng tôi cũng vì vậy mà quen nhau."
"Cô ta rất xinh đẹp, lại hát hay nhảy giỏi, tỏa sáng rạng rỡ trong bữa tiệc chào mừng, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Tôi nhìn ra cô ta rất có khí chất, càng có năng khiếu hơn trong múa ba lê, vì thế đã đề xuất cô ta chuyển sang học chuyên ngành múa ba lê."
Cô ta dừng một chút, giải thích: "Khi mới vào trường, cô ta đăng kí học múa hiện đại."
"Lớp 1 khoa vũ đạo?" Giang Thành hỏi.
"Ừm." Nữ nhân gật đầu, sau đó im lặng một lúc mới nói tiếp: "Đây cũng là quyết định mà tôi hối hận nhất trong đời."
Giọng cô trầm thấp, đôi môi hiện thành một đường cong rất kỳ lạ.
Tự tay đưa tình địch tặng cho chồng chưa cưới của mình... Tên mập không khỏi thầm nghĩ, nữ nhân này thật có dã tâm.
Tất nhiên, anh ta sẽ không bao giờ dám nói ra những câu như vậy.
Khuôn mặt cũng thuận theo nữ nhân, nét mặt căm phẫn trào dâng.
"Đầu tiên vẫn rất tốt đẹp, trình độ múa ba lê cổ điển của cô ta cao hơn nhiều so với múa hiện đại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tư thế, hình thể, bước chân... đều đạt đến trình độ khá cao."
Cô ta tiếp tục: "Ngay cả chồng chưa cưới của tôi, cũng hết lời khen ngợi nữ sinh này, thậm chí có một số giáo viên còn nói riêng với nhau rằng Trần Dao... được sinh ra để dành cho múa ba lê cổ điển."
"Vận khí của tân sinh khóa 09 cực kì tốt, bọn họ nhập học còn chưa đến nửa năm, đã kịp dự Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Đến lúc đó không chỉ toàn thể giáo viên học sinh của trường sẽ có mặt đông đủ, hơn nữa, một số cựu sinh viên nổi tiếng, thậm chí một số ngôi sao, ông chủ và nhà sản xuất của các công ty điện ảnh và truyền hình sẽ được mời tham gia."
"Có thể hai người không hiểu, đối với những người học nghệ thuật như chúng tôi, tầm quan trọng của các cơ hội kết nối, thậm chí còn cao hơn cả trình độ nghiệp vụ tự thân."
"Có những cây giống tốt theo đuổi nghệ thuật cả đời, chính là bởi vì không có cơ hội, cho nên đến chết cũng không chút tiếng tăm."
Giang Thành gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã nói: "Chuyện trong giới giải trí ít nhiều tôi cũng biết chút ít, sự tàn khốc của nó là ăn thịt sau khi nhìn lại, ngay cả anh ta cũng không thể nhận ra chính mình."
Nữ nhân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Thành như có hơi thay đổi: "Anh cũng từng ở trong giới này bước ra?"
Tên mập trong lòng đổ mồ hôi hột thay cho Giang Thành, trong lòng thầm nhủ, anh cứ để cô ta nói liền một mạch đi, sao cứ phải ngắt lời làm gì, bây giờ thì hay rồi, nếu không trả lời được, chắc vài ngày nữa thi thể của hai người cũng sẽ bốc mùi.
Không, ở đây có điểm này khá tốt, thi thể sẽ không bốc mùi.
Nhiều nhất chỉ là vô duyên vô cớ biến mất thôi.
"Cũng tương tự vậy." Giang Thành ưỡng thẳng lưng, một tay cởi thêm mấy cúc áo sơ mi, thần sắc vô cùng ung dung.
Tên mập đầu nảy số, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Tôi đứng đầu bảng ở dạ trường chỗ chúng tôi." Giang Thành trịnh trọng gật đầu: "Đứng đầu bảng cô hiểu không, chính là sau khi khách đã gọi tôi rồi, thì sẽ không nhìn đến bất kì người nào khác."
Một giây sau, Giang Thành chậm rãi duỗi tay phải ra, nắm đấm hướng lên trên, đối mặt với nữ nhân trước mặt, vẻ mặt nghiêm nghị khiến tên mập còn tưởng rằng hắn là một người bình thường.
Tên mập vốn đã choáng váng, hai hàm răng va vào nhau lập cập, anh ta không hiểu Giang Thành đã uống nhầm thuốc gì, mà từ đây bắt đầu đột nhiên trở nên nhiệt huyết không thể hiểu nổi.
Cho đến khi Giang Thành hét lên câu tiếp theo———
"Bọn họ nói tôi ngoài việc đắt ra, không có bất kì khuyết điểm nào!"
Tên mập: "..."
Nữ nhân dường như cũng bị những ngôn luận kì lạ này của Giang Thành làm cho bối rối, rất lâu sau mới phản ứng lại, mà ngay sau khi nhận ra thì lập tức vạch rõ ranh giới với hắn.
"Anh... anh Hách." Nữ nhân lần đầu tiên lộ ra biểu cảm ngượng ngùng trước mặt hai người: "Chúng ta... chúng ta hình như đang nói về hai chuyện khác nhau, chúng tôi là người làm nghệ thuật, anh... không, anh là..."
"Tôi cũng là người làm nghệ thuật." Giang Thành bất mãn hét lên: "Tôi thậm chí còn hiến thân cho nghệ thuật đấy!"
Tên mập: "... Chết tiệt, hiến thân cho nghệ thuật."
"Anh... anh Hách." Nữ nhân hít sâu một hơi, thậm chí ngay cả khẩu trang cñng hơi thav đổi: “Tám lai chna †a không giếng nhau” "Không sao." Giang Thành nói: "Tôi biết chuyện gì là được."
Nữ nhân cảm thấy không thể đi đến thống nhất với Giang Thành về vấn đề này, nên đành phải chuyển về chủ đề trước đó, nhưng khi cô ta tiếp tục nói, tên mập dần cảm thấy có chút khác thường.
Bầu không khí quỷ dị xung quanh nữ nhân dường như đã yếu đi rất nhiều, các chuyển động cơ thể của nữ nhân cũng trở nên phối hợp nhịp nhàng hơn, không còn cảm giác như con rối giật dây ban đầu.
Anh ta đột nhiên ý thức đến điều gì, lập tức nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành cũng không có gì khác so với lúc trước, hắn thỉnh thoảng đáp lại nữ nhân một tiếng, như thể rất có hứng thú vậy.
Nhưng mắt của tên mập rất tốt, phát hiện trên trán Giang Thành có một tia sáng.
Đó là một giọt mồ hôi, từ từ trượt xuống theo khóe mắt.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, đầu của Giang Thành... tự nhiên đã xuất hiện rất nhiều giọt mồ hôi, dùng mồ hôi đầm đìa để miêu tả chắc cũng không ngoa.
"Bởi vì Trần Dao tiến bộ nhanh như vậy, cho nên nhà trường chuẩn bị chọn cô ta biểu diễn." Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi: "Cơ hội múa đơn đó, vô cùng hiếm có."
"Sau đó thì sao?" Giang Thành hỏi.
Nghe vậy, nữ nhân đột ngột ngẩng đầu lên, xuyên qua cặp kính râm, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt u ám từ đôi mắt kia: "Nhưng cô ta đã từ bỏ, cô ta nói hy vọng... tìm một người bạn múa cùng mình!"