Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Điều Kiện

Chương 782: Điều kiện Chương 782: Điều kiệnChương 782: Điều kiện

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không để ý đến bọn họ, dường như đã nhận định Giang Thành chính là người cầm đầu của những người này, nói với hắn: "Tình huống về Viên Tiêu Di, chắc hẳn là cậu cũng đã có nghe qua một số rồi, tâm tình của cô ấy không được ổn định, nếu như phải chịu kích thích, bệnh tình rất có khả năng sẽ tái phát."

"Như vậy bất luận là đối với cô ấy, hay là các cậu, đều có nguy hiểm." Giọng nói của người đàn ông trung niên không lớn, nhưng lại rất có uy lực.

Từ nguy hiểm này không khỏi khiến Giang Thành nheo mắt lại, trước đó hắn đã đoán được người trong phòng bảo vệ trường học nhất định biết điều gì đó.

Bây giờ xem ra, bọn họ là biết không ít.

"Chỉ là một nữ sinh, thì sẽ có nguy hiểm gì?" Giang Thành giả vờ không hiểu hỏi.

Người đàn ông trung niên nhìn quanh rồi nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác, ngồi xuống từ từ nói chuyện."

"Được, nhưng tôi phải nói với Viên Tiêu Di một tiếng đã, cô ấy vẫn đang đợi tôi." Giang Thành trả lời.

"Cô ấy đã đi rồi, tôi đã bảo người đưa cô ấy về nghỉ ngơi rồi." Người đàn ông trung niên nói rất tự nhiên, nói xong cũng không đợi Giang Thành đáp lại, quay người đi phía trước dẫn đường.

Men theo một con đường nhỏ, nhóm người đi tới một tòa nhà hai tầng cách cổng trường không xa.

Bức tường xi măng bên ngoài tòa nhà có vài chỗ bị nứt, một bên của tòa nhà lộ ra một số đường ống rỉ sét, bên ngoài vẫn còn xốp dùng để cách nhiệt.

Một tấm biển gỗ màu trắng treo trước cửa có viết dòng chữ: "Văn phòng bảo vệ trường học".

Sau khi tiến vào, mấy người Giang Thành bị dẫn tới một văn phòng.

Những bộ bàn ghế kiểu cũ, một chiếc ghế sofa cũ với phần da ở tay vịn đã sờn, nhìn những bức ảnh treo trên tường, chủ của văn phòng này chính là người đàn ông trung niên.

Anh ta chính là người phụ trách phòng bảo vệ của trường, tên là Tần Nghị.

Mấy người Giang Thành chia ra ngồi xuống. Tần Nghị nhìn sắc mặt Giang Thành nói: "Tôi tới phòng lưu trữ tìm xem hồ sơ của các cậu, các cậu là mới chuyển đến đây, chuyên ngành học cũng không được ưa chuộng cho lắm."

Giang Thành cũng nhìn anh ta, biết anh ta còn chưa nói xong.

"Cậu xem như thế này có được không?" Tần Nghị nói: "Tôi giúp cậu đổi một chuyên ngành khác, cũng cùng loại với chuyên ngành của các cậu, nhưng triển vọng tốt hơn nhiều. Hiện tại mới là giai đoạn học cơ bản, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập sau này của cậu đâu."

"Giúp tôi?" Giọng nói của Giang Thành đầy ý vị.

Tần Nghị nhìn thoáng qua mấy người tên mập, giải thích nói: "Đương nhiên không chỉ có một mình cậu, là tất cả các cậu, chỉ cần các cậu đồng ý, chuyện còn lại tôi sẽ lo liệu."

Việc đổi chuyên ngành đại học không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là còn nhiều người một lúc như vậy, Giang Thành cảm thấy mình đã đánh giá thấp người đàn ông tên Tần Nghị này rồi.

"Có thể đổi sang một chuyên ngành hot, tất nhiên là chuyện tốt, có điều kiện gì không?" Giang Thành hỏi.

"Thật ra cũng không có điều kiện gì, chỉ là chuyên ngành mới mở ở một cơ sở khác của trường, cách nơi này khá xa, các cậu phải chuyển đến đó."

Không đợi Giang Thành trả lời, Tần Nghị tiếp tục nói: "Tôi có xe, có thể giúp các cậu chuyển ký túc xá."

"Chính là để chúng ta không đi tìm Viên Tiểu Di nữa chứ gì." Giang Thành nhìn Tần Nghị, một lời nói toạc ra.

"Trạng thái tỉnh thần của cô ấy không tốt, các cậu cũng không muốn thấy cô ấy xảy ra chuyện gì mà tự chuốc lấy rắc rối, có phải không?" Tần Nghị đáp.

"Vậy nếu như chúng tôi không đổi thì sao?" Vương Kỳ dựa vào trên sô pha, dường như đã sớm không ưa Tần Nghị.

Trên mặt Tần Nghị xẹt qua một tia mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Chỉ e là đã muộn rồi, hồ sơ của các đã bị mang đỉi rồi."

"Các cậu hãy thông minh lên một chút, chúng tôi không phải là đang thương lượng với các cậu, chỉ tới để thông báo với các cậu một tiếng." Một người mặt đen đứng ở phía sau Tần Nghị, biểu cảm rất tệ, như đã không thể chịu đựng được bọn họ rất lâu rồi.

"%^*4¬ anh nói chuvên kiểu 2ì thế hả: đâv là cách mà nhàng bảo vê trường học các anh bảo vệ sinh viên chúng tôi sao?" Hòe Dật chất vấn: "Ai không biết còn tưởng xác anh là xã hội..."

Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, người đàn ông mặt đen lập tức bùng nổ, chỉ vào Hòe Dật nói: "Tôi nói cho các cậu biết, tôi nói thế là đã khách khí rồi, mấy đám con nít mới lớn các cậu thì hiểu cái *** gì! Chúng tôi đều là vì tốt cho các cậu, chờ các cậu thật sự gây ra rắc rối rồi, đến chỗ khóc cũng không có đâu!

Đúng lúc hai nhóm ngày người càng cãi vã càng hăng máu, thì cửa văn phòng bị đẩy ra, ngoài cửa có một người đang đứng.

Hai nhóm người vốn dĩ đang như nước với lửa, khoảnh khắc nhìn thấy người tới, đều ngây người ra.

"Giáo sư?" Giang Thành và Tần Nghị đồng thời đứng dậy.

Chính là vì giáo sư già đã sắp xếp Giang Thành làm trợ lý cho mình.

Vị giáo sư già vẫn là dáng vẻ như cũ, ăn mặc giản dị, lưng hơi khom, trên tay xách một chiếc túi vải, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ.

Chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Hơn nữa trông bộ dạng, ngực phập phồng lên xuống mạnh, như đang tức giận, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.

"Tần Nghị." Giáo sư già tràn đầy khí lực, nhìn về phía Tần Nghị.

Tần Nghị vốn rất tự tin, đột nhiên không biết vì sao tự nhiên lại rén, dùng ngữ khí khách sáo nói: "Giáo sư, thầy tới tìm em."

"Tôi không tìm anh thì tìm ai2" Giáo sư già nghiêm mặt, chỉ vào mấy người Giang Thành, tức giận nói: "Tôi hỏi anh, có phải là anh đuổi những sinh viên này đi không?"

"Em..."

Tần Nghị còn chưa kịp đáp trả, lại nghe thấy giáo sư già quở mắng: "Anh xem xem mình bây giờ đã trở thành bộ dạng như thế nào, làm gì còn dáng vẻ của năm xưa nữa?"

"Đây là phòng bảo vệ trường học sao? Các anh chỉ biết uy hiếp sinh viên thôi sao?"

"Hở ra là ép sinh viên bỏ học, chuyển trường ... các anh còn biết những gì nữa?"

"Pi! Tôi thấy các anh chính là một lũ côn đồ!"...

Giáo sư già vừa vào là nói liền một trận, đến tên mập cũng phải choáng váng. người đó, có người ở phòng bảo vệ muốn giúp Tần Nghị bào chữa vài câu, kết quả là cũng bị mắng đến mức bối rối mất phương hướng.

"Giáo sư, em biết... Giáo sư, thầy từ từ đừng mắng nữa, nghe em nói một câu." Tần Nghị bị mắng đến đầu cũng không thể ngẩng lên, khí thế trước đó cũng không còn sót lại chút gì.

Nghe một hồi, Giang Thành cũng hiểu được đại khái, hóa ra vị giáo sư già này là nguyên lão trong trường, hiện tại có rất nhiều giáo viên, thậm chí cả lãnh đạo trường học cũng đều là học trò của ông năm đó.

Tần Nghị này trước đây cũng là học trò của giáo sư già, bởi vì nghịch ngợm hống hách, nên hồi đó đã bị giáo sư già giáo dục không ít.

Sau này anh ta có thể trở thành người phụ trách của phòng bảo vệ, cũng là nhờ có giáo sư giá tiến cử.

"Giáo sư, việc này là do phó hiệu trưởng Vương sắp xếp, em cũng đâu thể làm gì được." Tần Nghị trông có vẻ cũng rất oan ức: "Hơn nữa, bọn họ còn có liên quan đến sự việc ở bể bơi trường, em cũng là vì muốn tốt cho bọn họ thôi."

"Phó hiệu trưởng Vương? Anh ta lại làm sao nữa, anh kêu anh ta gọi điện thoại cho tôi, lúc tôi dạy anh ta, anh vẫn còn..." Đột nhiên, giáo sư già chợt dừng lại, giọng điệu cũng thay đổi theo: "Anh nói cái gì cơ? Sự việc ở bể bơi trường."

Tần Nghị liếc nhìn Hòe Dật đang cười trên nỗi đau của người khác, Hòe Dật chợt lại kiểm chế hơn rất nhiều.

Ba chữ bể bơi trường tựa như có một loại ma lực, vị giáo sư già vừa rồi còn đang giận dữ mắng mỏ đám người Tần Nghị, chợt không nói gì nữa, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Giáo sư già quay mặt đi, cau mày hỏi: "Tại sao bọn họ lại có liên quan đến chuyện đó?"

"Vậy giáo sư, thầy phải hỏi bọn họ." Tần Nghị chỉ vào Giang Thành nói: "Em vừa rồi còn nhìn thấy... nhìn thấy cậu sinh viên tên là Giang Thành kia, cậu ta ở cùng với Viên Tiêu Di trong khu rừng nhỏ, chỉ có hai người bọn họ, lén la lén lút, không biết đang làm những gì."
Bình Luận (0)
Comment