Chương 784: Nhà
Chương 784: NhàChương 784: Nhà
"Không biết." Vương Kỳ thành thật nói.
"Manh mối có liên quan trong nhiệm vụ lần này rất ít, hơn nữa Viên Tiêu Di đã giấu đi phần mấu chốt nhất." Hòe Dật tiếp lời, biểu cảm ngưng trọng.
"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Lần này cô ta không có đề cập đến quy tắc."
Trong mấy nhiệm vụ trước, Viên Tiêu Di đều đề cập đến các quy tắc trong câu chuyện kinh dị tương ứng, điều này đã giúp bọn họ tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng lần này không có, bởi vì lần này thứ mà bọn họ phải đối mặt, chính là câu chuyện kinh dị của ma ăn tim.
Người sống sót cuối cùng, Tưởng Yên Nhiên, đang ẩn náu ở đây.
Làm sao nó có thể tiết lộ thông tin cho mình cơ chứ.
Vừa đi vừa trò chuyện suốt quãng đường, không khí cũng không nặng nề như trong suy nghĩ.
Trở lại dưới tầng của ký túc xá, Giang Thành lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Viên Tiểu Di, an ủi cô ta đừng suy nghĩ lung tung, tối nay nhất định bọn họ sẽ giải cứu được người ra.
Nhân tiện còn dò hỏi một chút, trong bể bơi có cấm ky gì không.
Nhưng thật đáng tiếc, đợi rất lâu, cũng không có hồi âm, tên mập ở bên cạnh an ủi nói: "Không sao đâu bác sĩ, chúng ta cứ cẩn thận hơn một chút, sẽ không sao đâu."
Về đến ký túc xá, trời đã tối hẳn, sự im lặng chết chóc bắt đầu bao trùm, như thể mọi thứ trong khuôn viên trường đều đã chết cùng một lúc vậy.
Mấy người đều không ai có ý định ngủ một lúc, không phải là không buồn ngủ, mà đều đang cố gắng chịu đựng, đôi mắt của tên mập đỏ ngầu.
Sau đêm nay, không biết ai trong số những người trước mặt sẽ phải ra đi.
"Ngủ một lát đi." Giang Thành lên tiếng: "Chúng ta thay nhau nghỉ ngơi."
Hắn nói điều này với tên mập và Hòe Dật, rõ ràng là muốn bọn họ đi nghỉ ngơi trước rồi thay cho hắn và Vương Kỳ.
Ít nhất thì tên mân fñnd nah# như vâv: Tên mập cũng không cố chịu nữa, nhìn sang Giang Thành, rồi lại liếc Vương Kỳ đang ngồi trên ghế gỗ một cái, mới do dự gật đầu: "Vậy được, anh..." Tên mập mở miệng, ngừng một chút: "Các anh nhớ đánh thức tôi dậy, tôi ngủ rất say."
"Có chứ." Vương Kỳ lên tiếng.
Chờ khi tên mập và Hòe Dật tách ra đi ngủ, trong ký túc xá chỉ còn lại Giang Thành và Vương Kỳ là hai người duy nhất còn thức, không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút ngột ngạt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Vương Kỳ nhìn về phía giường của tên mập.
Tên mập nằm ngủ nghiêng, chỉ để lộ ra tấm lưng, chăn được kéo rất cao, che tới tận cằm.
Cùng với nhịp thở, cơ thể anh ta lên xuống đều đặn.
Anh ta đã ngủ rồi.
"Trước kia anh ấy cũng như vậy sao?" Giang Thành xoay đầu, nhìn sang góc nghiêng khuôn mặt của Vương Kỳ: "Hiền lành lễ độ, ăn được ngủ được."
Đối phương như nhìn tên mập quá nhập thần, nghe thấy Giang Thành nói, mấy giây sau mới phản ứng lại, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi tên mập.
Cơ hội như thế này, đối với anh ta mà nói càng ngày càng trở nên ít rồi.
"Không có." Giọng điệu Vương Kỳ bình tĩnh nói: "Trước đây điều kiện trong nhà không tốt, người lại đông, ăn cũng không đủ no, thỉnh thoảng có món ngon, mọi người đều tranh nhau."
"Nhưng anh ấy thì không, số 10 ngoan hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi, những đồ ngon lần nào cũng luôn được phân nhiều nhất."
"Anh ấy sẽ đưa đồ ăn cho những đứa trẻ nhỏ hơn trong nhà, nói anh ấy không đói, còn biết làm mặt xấu, để dỗ cho mọi người vui vẻ".
"Mỗi lần rời khỏi nhà quay trở về, đều sẽ nhớ mang quà về cho chúng tôi." Vương Kỳ ngưng lại: "Ai cũng đều có phần, chỉ cần anh ấy rời khỏi nhà, tất cả chúng tôi đều sẽ đợi anh, đợi anh về nhà."
"Cho đến một ngày anh ấy rời đi... không bao giờ... không bao giờ quay trở lại nữa." Vương Kỳ mím môi, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi không thể đợi được anh ấy nữa, có người nói rằng anh ấy đã quên chúng tôi rồi, quên luôn cả ngôi nhà này rồi... ."
"Anh ấy không quên các anh, càng không bao giờ quên ngôi nhà đó! rất trịnh trọng: "Anh ấy cũng luôn nghĩ đến các anh, chỉ là kí ức của anh ấy có vấn đề, anh ấy chỉ nhớ mình có nhà, nhưng không nhớ nhà ở đâu.
"Anh ấy cũng nhớ mình có người nhà, còn nhớ người nhà đang đợi anh ấy, nhưng anh ấy lại cho rằng cuộc sống của mình không tốt, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người."
Vương Kỳ nghe vậy che mặt lại, bả vai khẽ run lên: "Anh ấy vẫn là số 10 của trước đây, anh ấy chưa bao giờ thay đổi, anh ấy không hề quên chúng ta... Tôi biết mà, khi tôi lấy món quà anh ấy đã tặng cho tôi ra, anh ấy vừa nhìn đã nhận ra ngay, nói đó là món quà anh ấy tặng cho em trai mình..."
"Không." Vương Kỳ dùng tay lau mặt vài lần, nhìn sang Giang Thành: "Tôi có một chuyện, muốn nhờ anh giúp."
"Anh nói đi xem nào." Giang Thành không lập tức đồng ý.
Vương Kỳ liếc nhìn tên mập đang ngủ say, rồi quay đầu lại: "Ra ngoài rồi hãy nói."
Sau khi rời khỏi phòng, hai người đi tới hành lang: "Không... Giang Thành." Vương Kỳ đổi lời: "Anh có bao giờ từng nghĩ tới, ý nghĩa tồn tại của bốn câu chuyện kinh dị đầu tiên là gì?"
"Không liên quan gì đến ma ăn tim, ý của tôi là... đối với tôi, còn có những người như các anh, thì có ý nghĩa gì?" Vương Kỳ nhấn mạnh vào chữ "người".
"Thế giới này mặc dù ly kỳ, nhưng bên trong lại tuân theo một quy tắc rất cổ quái, quy tắc này sẽ mang lại cho mọi tên tham gia nhiệm vụ một cơ hội sống sót."
Vương Kỳ chỉ vào Giang Thành nói: "Anh có." Sau đó lại chỉ vào chính mình, khàn giọng nói: "Chúng tôi cũng vậy."
"Tôi, cũng như Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn, chúng tôi đều đã chết rồi, bị mắc kẹt trên xe buýt, không cách nào tiêu tán, cũng không cách nào trốn thoát..."
"Tham gia vào trong nhiệm vụ lần này, chính là để cho các anh một cơ hội." Giang Thành nói: "Nếu như các anh có thể giết chúng tôi trong nhiệm vụ, thì có thể rời khỏi xe buýt, còn chúng tôi, những người bị các anh giết chết, sẽ thay thế các anh, ở lại trên xe buýt cho đến khi nhóm người tiếp theo lên xe."
"Thông minh." Vương Kỳ gật đầu: "Hoá ra anh đã sớm nghĩ tới rồi."
"Anh đã chú ý tới điểm này lúc nào vậy? Về chuyện anh không giống với chúng tôi." Giang Thành hỏi. "Sau khi ra khỏi sân thao trường bỏ hoang." Vương Kỳ đáp: "Hơn nữa kí ức của tôi cũng đang dần khôi phục lại, tuy nhiên tốc độ rất chậm, nhưng tôi có thể cảm nhận được."
"Anh muốn yêu cầu tôi không ngăn cản anh giết Hòe Dật có phải không?" Giang Thành lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Vương Kỳ.
Cho dù là ai cũng không muốn ở lại trên chiếc xe buýt quỷ dị này, vật quỷ dị trên chiếc xe buýt này, tuyệt đối không phải chỉ có một mình bà lão kia.
Chỉ nghĩ đến việc bị bỏ lại một mình trên xe, trong sương mù xung quanh ẩn chứa những vật chưa biết và quỷ dị, không cách nào thoát ra, cũng không cách nào chết đi.
Cảm giác này có thể khiến người ta phát điên.
Trong thời gian dài đằng đẫng chờ đợi, sự cô đơn còn nguy hiểm hơn cả nỗi sợ hãi.
Hy vọng duy nhất là nhóm người tiếp theo lên xe thay thế mình và dùng nỗi tuyệt vọng để tưới nước cho hy vọng của chính mình.
Vương Kỳ nhìn Giang Thành, thái độ của Giang Thành đã nói lên tất cả.
Hắn không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng sau đó, Vương Kỳ lại lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi chăm sóc tốt cho số 10."
Giang Thành lùi lại một bước rồi chợt khựng lại.
"Tôi không ra được nữa rồi." Vương Kỳ mở miệng cười nói: "Nhưng số 10 vẫn chưa khôi phục kí ức, năng lực tự bảo vệ mình cũng không có bao nhiêu, tôi hy vọng... anh có thể thay tôi, thay tất cả chúng tôi, chăm sóc anh ấy."
"Tôi sẽ làm vậy." Giang Thành nói.
"Cảm ơn."