Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 785 - Chương 785: Không Thể

Chương 785: Không thể Chương 785: Không thểChương 785: Không thể

"Vẫn còn một việc nữa, là tôi vừa mới nghĩ tới." Vương Kỳ dừng một chút, ánh mắt mơ màng, tựa như chuyện chuẩn bị nói tiếp theo đây, ngay cả anh ta cũng không hiểu rõ.

Giang Thành nhìn anh ta, đang chờ anh nói tiếp.

"Bức tranh anh cho tôi xem, bức cuối cùng..." Vương Kỳ ngập ngừng.

Giang Thành nhướng mày lập tức nhận ra Vương Kỳ đang nói đến Lâm Uyển Nhi."Cô làm sao?" Theo như lời Vương Kỳ, Lâm Uyển Nhi là người sáng lập ra Đỏ Thẫm, tất cả bọn họ đều gọi cô là tiên sinh.

"Tiên sinh, cô ... cô ấy không phải là người xấu, cô đối xử với chúng tôi rất tốt, chỉ là có hơi nghiêm khắc một chút." Dường như việc nhớ lại những điều này sẽ khiến đầu của Vương Kỳ rất đau, tỉnh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, như thể một loại cấm chế nào đó đang phát huy tác dụng: "Anh... anh đừng trách cô ấy."

Giang Thành truy hỏi: "Làm sao anh biết tôi sẽ trách cô ấy, anh lại nhớ ra cái gì?"

Vương Kỳ che trán, không ngừng lắc đầu: "Tôi không biết, đầu tôi đau quá, bên trong ... bên trong giống như có vô số mũi kim đâm vào, tôi nhớ tiên sinh có kế hoạch của cô, chúng tôi đều nghe theo cô ấy, kế hoạch rất bí mật, những kẻ sát nhân... chính là những người muốn chúng ta biến mất đều không biết, Không, anh chính là cốt lõi của kế hoạch, số 10... số 10 cũng vậy..."

"Kế hoạch gì, các anh đang âm mưu chuyện gì?" Giang Thành tiến lên trước, tâm tình kích động: "Lâm Uyển Nhi rốt cuộc muốn làm gì?"

Trên trán Vương Kỳ xuất hiện những mạch máu màu xanh, toàn bộ khuôn mặt trở nên méo mó, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn Giang Thành như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Giang Thành còn chưa kịp chuẩn bị, Vương Kỳ như bị một sức mạnh cực lớn đánh vào tường, ngất đi.

Càng kỳ lạ hơn nữa, cơ thể đập vào tường, nhưng lại không gây ra nhiều tiếng động.

Giang Thành nhìn về phía trên tường, trên tường lốm đốm có một bóng đen, trên bóng tối có gợn sóng màu đen quỷ dị, nhìn hồi lâu, cả người như bị lạc lối.

Trên tường xuất hiện một dòng chữ màu đỏ tươi: "Kí ức của anh ta có vấn đề, nếu cưỡng ép đánh thức nó, sẽ phải chịu phản phệ nặng nề." Giang Thành thở dốc, hắn có cảm giác, khoảng cách đến chân tướng cuối cùng, không còn xa nữa rồi.

Hắn muốn biết Lâm Uyển Nhi rút cuộc ...

Bóng tối trên tường run rẩy, nhìn Giang Thành trong mắt, là một sự giễu cợt thầm lặng, với tư cách là một phần của hắn, Vô có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, thậm chí là những điều hắn đang nghĩ trong lòng.

"Anh có thể ngậm miệng lại không?" Tâm tình Giang Thành đang rất tệ.

Rất nhanh, trên tường lại xuất hiện một dòng chữ máu: "Không thể."

Cái bóng càng rung chuyển dữ dội hơn, há miệng to đến mức, trói đầu hắn và Hòe Dật lại với nhau rồi nhét vào bên trong.

Lập trường của Vô đối với Lâm Uyển Nhi rất rõ ràng, nhận định người phụ nữ này đến đây chính là để hãm hại mình.

Bởi vì người phụ nữ tạo ra Vô, cũng là như vậy.

Nó không chỉ nói qua một lần, nó và mình, đều giống nhau.

Bất luận ban đầu cho đi bao nhiêu, cuối cùng cũng đều sẽ có kết cục giống nhau, nó bị bỏ rơi, mình cũng sẽ không ngoại lệ.

"Mặc dù biết anh cũng sẽ không có ý định tốt, nhưng chuyện ở đại sảnh điêu khắc, vẫn phải cảm ơn anh." Giang Thành đỡ Vương Kỳ đứng dậy, nói với bóng đen trên tường.

Đỡ Vương Kỳ trở lại giường nghỉ ngơi, Giang Thành một mình gác đêm.

Hòe Dật tỉnh dậy giữa chừng, vừa hay thay ca cho Giang Thành, anh ta dụi dụi mắt, nhìn thấy Vương Kỳ và tên mập đang ngủ chung trên một chiếc giường.

Giang Thành khế lắc đầu, ra hiệu cho Hòe Dật không cần căng thẳng, đồng thời nhắc nhở anh ta hãy chú ý một chút.

"Cửa chưa đóng." Hòe Dật đột nhiên chú ý đến, cửa đang mở ra khoảng một phần ba.

Anh ta bước tới, chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng anh ta vừa đóng cửa lại, quay người đi, giống như có một cơn gió lại thổi tung cửa ra.

Quay đi quay lại ba lần, Hòe Dật trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là ma ăn tim tìm đến tận cửa rồi?

Không đúng, không phải nó nên...

Chờ khi cửa hoàn toàn mở ra, Hòe Dật chớp chớp mắt, sau đó một đã hoàn toàn tỉnh táo.

Ngoài cửa có một bóng đen lưu lại trên tường, cái bóng đó đưa tay ra, như thể vẫn đang chờ Hòe Dật đóng cửa lại, rồi sau đó nó lại đẩy cửa ra.

Một đôi mắt màu máu ẩn trong bóng tối, lúc ẩn lúc hiện.

"Thật xin lỗi!" Hòe Dật lập tức bước sang một bên, sau đó mở cửa ra.

Anh ta và Vô cũng coi như là người quen cũ, từng gặp nhau trong nhiệm vụ ở bệnh viện, chỉ là bầu không khí ban đầu không mấy thân thiện.

Cái bóng chậm rãi bay tới, sau đó đi đến bên cạnh Giang Thành, rồi ngừng chuyển động.

Hòe Dật hít sâu một hơi, trước khi cái tên này tiến vào, chung quanh Giang Thành... là không có bóng, anh ta nhìn thấy rất rõ.

Người như thế nào mới không có bóng?

Không đúng, là cái gì... cái gì mới không có bóng?

Anh Giang ... Hòe Dật âm thầm nuốt nước miếng, trên người hắn rút cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật?...

11 giờ.

Hòe Dật đúng giờ đánh thức tất cả mọi người dậy, thật ra Giang Thành không được coi là anh ta đánh thức, bởi vì anh ta vừa đi về phía Giang Thành, hắn liền mở mắt ra.

Hắn không ngủ.

Không biết là đang nghĩ gì.

Sau khi phát hiện ra Vương Kỳ ngủ bên cạnh mình, tên mập chỉ hơi ngây người ra một chút, cũng không có biểu cảm đặc biệt nào khác.

Ngược lại là Vương Kỳ, mở mắt ra nhìn thấy tên mập, biểu cảm lại có chút kích động.

Cũng không có gì phải thu dọn, một tiếng sau, bọn họ sẽ phải đối mặt với nhiệm vụ cuối cùng, sau vài phút để tỉnh táo lại, bọn họ rời khỏi ký túc xá.

Men theo cầu thang, đến hành lang tầng một.

Cửa phòng ông lão gác cửa đang khép hờ, giống như lần trước, điểm khác biệt là lần này có âm thanh phát ra từ bên trong.

Tên mập đứng gần cửa nhất, tò mò đi về phía cửa vài bước, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay anh ta, Vương Kỳ hướng anh ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đưa các anh đi quan trọng, đừng gây thêm chuyện phức tạp." Tên mập nghe vậy, hai mắt chợt đỏ hoe, đôi môi run run, tựa như muốn nói điều gì đó, Vương Kỳ vỗ vỗ anh ta, ra hiệu mình đều hiểu cả.

Ngay khi đám người quay người, chuẩn bị phớt lờ, trực tiếp rời đi, một tràng âm thanh đặc biệt phát ra từ bên trong cánh cửa.

Giang Thành dừng chân lại.

"Bì bõm..."

"Bì bõm..."...

Âm thanh không lớn lắm, nhưng nối tiếp nhau vang lên, giống như... có người đang bơi trong bể bơi, đang không ngừng dùng tay quạt nước.

Giữa tiếng nước còn sẽ dừng một chút, cho mọi người cảm giác rằng, người này đã bơi đến cuối bể, sau đó quay người, tiếp tục bơi trở lại.

Đây có thể là một manh mối, đương nhiên cũng có thể là một cái bẫy.

Nhưng Giang Thành không thể bỏ qua.

Dùng tay nắm lấy tay nắm cửa, cảm giác mát lạnh, hít một hơi thật sâu rồi từ từ kéo cửa ra.

Trong căn phòng, khắp sàn nhà đều là nước, tích tụ thành một tầng, sâu khoảng 2- 3 cm, đen ngòm, khiến người ta có một loại dự cảm không lành.

Tiếng nước từ bên trong truyền đến, nơi được coi là phòng trực ban của người gác cổng, không nhìn thấy giường, nhưng ở vị trí một góc chéo bên trong, có một cánh cửa, bên trong chắc hẳn là phòng ngủ.

Giang Thành muốn cùng Vương Kỳ đi vào trong xem, nhưng lại lo lắng tên mập và Hòe Dật ở lại bên ngoài sẽ không an toàn, cuối cùng vẫn là tên mập và Hòe Dật chủ động đi vào.

Chảy một sàn nhà nước, đám người chậm rãi bước đến trước cửa phòng ngủ.

Đó là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, lộ ra nhiều gốc gỗ, chắc đã có từ 20 năm trước, bên trên còn đã quét một lớp sơn trắng.

Cánh cửa đang mở hé, qua khe hở, có ánh sáng lọt ra.
Bình Luận (0)
Comment