Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 786 - Chương 786: Kẻ Làm Ngơ

Chương 786: Kẻ làm ngơ Chương 786: Kẻ làm ngơChương 786: Kẻ làm ngơ

Vương Kỳ đưa tay kéo cửa ra một chút, bên trong là một phòng ngủ, không sai.

Chiếc TV có vỏ màu đỏ đang bật, một chiếc ghế đơn độc đặt phía trước TV, trên đó có một người đang ngồi, quay lưng về phía bọn họ.

Nhìn bóng lưng phía sau, là ông lão gác cổng, không sai.

Chỉ là toàn thân ông lão ướt sũng, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, góc quần áo và đầu tóc đều đang không ngừng nhỏ nước xuống.

Tiếng nước bì bõm là được phát ra từ từ tivi, màn hình nhấp nháy qua lại, phát ra một thứ ánh sáng màu lục nhạt.

Càng quỷ dị hơn là, mỗi khi TV nhấp nháy một cái, sẽ có nước tràn ra từ màn hình.

Dọc theo góc bàn, từng dòng nước chảy xuống, nhìn vào nó, cho người ta cảm giác không phải là nước, mà là máu.

Khi hình ảnh TV dần dần ổn định, Giang Thành chậm rãi nín thở, đây là một đoạn... video, video đen trắng, có thời gian ở góc dưới bên trái.

Chất lượng hình ảnh không được coi là sắc nét, nhưng có thể thấy là đang ở trong một bể bơi, ở giữa là bể nước, bối cảnh tương đối tối, chắc hẳn là được quay vào ban đêm.

Trong hình ảnh, một người phụ nữ đang bơi ở trong bể bơi, giữa một bể bơi rộng lớn như vậy, chỉ có một mình cô, đơn độc lẻ loi.

Tư thế dứt khoát uyển chuyển, giống như một con thiên nga cao ngạo.

Dị biến là xảy ra trong nháy mắt, động tác uyển chuyển của người phụ nữ bị phá hoại, thân thể bắt đầu vặn vẹo, ở vị trí giữa bể bơi, đau đớn giãy giua, nhất thời khiến nước nước bắn tung tóe.

Giang Thành lập tức nhận ra, người phụ nữ này chính là nữ sinh trung học bị chết đuối.

Đây là khung cảnh trước khi cô chết.

Quả nhiên, mấy giây sau, nhiều nhất mười mấy giây, bên bể bơi xuất hiện mấy nữ sinh khác, Giang Thành đếm từng người một, vừa đúng năm người.

Có nữ sinh muốn chạy đi cứu người ngay lập tức, nhưng lại bị một nữ sinh khác kéo lại, sau đó nữ sinh kéo người kia liền thì thầm điều gì đó với những nữ sinh còn lại.

Giữa bon ho dường như còn đã nổ ra mêt cuâc cãi vă nhưng cuối cùng, nữ sinh kéo người đã kiểm soát được tình hình, thuyết phục được những người khác.

Nữ sinh vốn định cứu người cũng bắt đầu thờ ơ lạnh nhạt.

Một nhóm người cứ thế đứng bên bể bơi, nhìn nữ sinh vùng vẫy bất lực, từng chút một mất đi sức lực, cuối cùng biến thành một cỗ thi thể, trôi nổi trên mặt nước. ...

Giang Thành không khỏi kinh hãi trước sự âm hiểm trong lòng của những nữ sinh này.

Viên Tiêu Di đã lừa mình.

Chuyện này không hề đơn giản như cái gọi là hình phạt kia, bọn họ vốn dĩ hoàn toàn không có ý định cứu người!

Hơn nữa Giang Thành có một cảm giác, nữ sinh đầu tiên đứng ra và ngăn cản cứu người, chính là Tưởng Yên Nhiên!

"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập cũng thay đổi: "Anh xem... anh xem trong bể bơi."

Ánh mắt vô tình quét qua, Giang Thành đột nhiên chú ý đến, ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ, cỗ thi thể đang trôi nổi trong video... đã biến mất.

"Đi, rời đi trước đã." Đám người Giang Thành nhanh chóng lui về phía sau.

Cuối cùng liếc nhìn ông lão gác cổng từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía bọn họ, hiển nhiên, ông lão đã chết rồi, hơn nữa xem ra là bị đuối nước mà chết.

Trong lòng Giang Thành mạnh dạn suy đoán, ông lão gác cổng đã tiến vào bên trong đoạn video, sau đó bị chết đuối trong bể bơi.

Ở đây ngập tràn một mùi thuốc khử trùng.

Nếu muộn thêm chút nữa, sợ là đám người của mình cũng sẽ nối bước ông.

Giẫm lên nước đọng trên sàn nhà, mọi người luôn duy trì đề phòng, không biết có một bàn tay nào đó bất ngờ thò ra khỏi mặt nước, sau đó kéo người xuống dưới nước hay không.

Nhưng thật may mắn là bọn họ đã rời khỏi phòng ông lão gác cổng một cách suôn sẻ.

Ngoài cửa, chính là hành lang quen thuộc.

Mấy người đứng thở dốc bên ngoài cửa, Vương Kỳ vỗ vỗ vai tên mập: "Tranh thủ thời aian_ chúng †a còn phải đến bể hơi trước 12 aiờ" Ngay khoảnh khắc nhóm người đẩy cổng ký túc xá ra, tất cả đều sững sờ.

Con đường xỉ măng cũ nát ngoài cửa đã biến mất, đèn đường hai bên, cũng như cái cây vẹo cổ cách đó không xa, toàn bộ đều đã biến mất.

Xuất hiện trước mặt bọn họ, là một đại sảnh rất rộng rãi, dưới chân là sàn nhà lát đá mờ, bàn tiếp tân màu xanh da trời và khu vực chờ cách đó không xa...

Ở một vị trí dễ thấy trên tường có một tấm áp phích quảng cáo có viết dòng chữ "Bể bơi Đại học Giang Đàm".

Bối cảnh của áp phích là một nữ sinh, mặc áo tắm, đứng bên bể bơi, với nụ cười ngọt ngào, trẻ trung và xinh đẹp.

"Đây chính là bể bơi trường sao?" Tên mập tựa như vẫn chưa tiếp nhận sự thật này, không ngừng nhìn chung quanh: "Đây là ảo giác, hay là thật?"

Anh ta nghiêng đầu, nhìn lại phía sau, nguyên bản hành lang ký túc xá chật hẹp phía sau cũng đã biến mất, phía sau bọn họ là lối vào chính của bể bơi.

Bọn họ đã vào trong rồi, đang đứng ở sảnh tiếp tân.

Giang Thành không trả lời, mà quay đầu nhìn sang Vương Kỳ.

"Chắc là thật." Vương Kỳ gật đầu.

"Vậy thì vào trong đi, mọi người cẩn thận một chút." Giang Thành thấp giọng nói.

"Chúng ta nên đi vào bằng cửa nào?" Hòe Dật nhỏ giọng hỏi, bể bơi chia làm hai lối vào cho nam và nữ.

Sau khi do dự một lát, Giang Thành mới trả lời: "Vào qua lối cho nam sinh."

Nhóm người đi về phía lối vào cho nam sinh, nhưng khi đi ngang qua khu vực chờ, Vương Kỳ đột nhiên dừng chân lại.

"Có vấn đề gì sao?" Giang Thành cau mày hỏi, hắn nhìn theo ánh mắt của Vương Kỳ, thấy khu vực chờ rất yên tĩnh, có bố trí một số ghế sofa, nhưng nhiều hơn vẫn là những chiếc ghế xếp thành một hàng.

Tương tự như những câu chuyện kinh dị khác như đại sảnh điêu khắc, ở đây không có đèn, mà chỉ bao trùm một quầng sáng màu xám mờ nhạt.

Giống như một bức ảnh cũ đã bám bụi bao năm tháng.

Khuôn mặt Vương Kỳ cũng có một vẻ cổ quái khó diễn tả, trận tim đập nhanh via rồi đến đât noâôt không báo trước. chính bản thân anh †a ñna không thể giải thích được tại sao.

"Không vấn đề gì thì mau đi thôi. Ở đây... ở đây lạnh quá." Hòe Dật ôm cánh tay mình, cơ thể hơi run rẩy.

Nhưng sau khi bọn họ rời đi không lâu, ở trong góc, gần một chiếc ghế sofa phát ra âm thanh ma sát kỳ lạ, tiếp sau đó, chỗ lõm trên ghế sofa từ từ phồng lên, giống như có người đang ngồi thì đứng dậy.

Nữ sinh trong tấm áp phích quảng cáo mà bọn họ nhìn thấy trước đó cũng đã biến mất, chỉ để lại phía sau là một bể bơi trống rỗng. ...

"Lạch cạch——"

Giang Thành vươn tay ra đẩy cửa, bọn họ xuyên qua phòng thay đồ nam, rồi lại xuyên qua một hành lang, cuối cùng đi vào bên trong bể bơi.

Cách đó không xa chính là hồ bơi.

Không chắc đó có phải là ảo giác hay không, nhưng bể bơi lớn hơn nhiều so với một bể bơi thông thường, bên trong thì tối đen.

Ánh sáng rất kém, nhìn sang phái đối diện, không thể phân biệt được ranh giới của bể bơi, phía bên kia giống như đã bị bóng tối nuốt chửng.

Đứng bên cạnh bể bơi, trong lòng bọn họ thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, đây không phải là bể bơi gì hết, mà là một cái hồ sâu không thấy đáy.

Tên mập nhìn chằm chằm vào bên trong bể nước, nhìn hồi lâu, đầu có hơi choáng váng, thân thể cũng bắt đầu lắc lư, nếu như không phải Vương Kỳ đánh thức kịp thời, có lẽ anh ta đã đâm đầu vào trong rồi.

"Trong bể bơi này có cổ quái, nếu tránh được thì hãy tránh xa, chúng ta tìm kiếm manh mối trước." Vương Kỳ nhắc nhở.

Có Vương Kỳ ở đây, quả thực đã giúp Giang Thành chia sẽ không ít áp lực, hắn có thể tập trung hơn vào việc tìm kiếm manh mối mà không cần phải lo lắng, vừa xoay người đi, tên mập đã bị quỷ kéo đi mất rồi.

"Hả?" Lỗ tai tên mập giật giật: "Các anh có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Không." Hòe Dật đáp lại.

Giang Thành và Vương Kỳ cũng bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe, xung quanh yên tĩnh như tờ.
Bình Luận (0)
Comment