Chương 787: Hộp mù
Chương 787: Hộp mùChương 787: Hộp mù
Một lát sau: "Tôi cũng không nghe thấy." Giang Thành nói.
Sắc mặt Vương Kỳ tối sầm lại: "Tôi cũng không nghe thấy."
"Anh Phú Quý, hình như... hình như chỉ có một mình anh nghe thấy." Hòe Dật không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Chính là kiểu tí tách, tí tách ấy." Tên mập ngẩng đầu lên, nhanh chóng giải thích: "Rất rõ ràng mà, làm sao các anh lại không nghe thấy?"
Chỉ có một mình tên mập nghe thấy, khả năng lớn nhất mà Giang Thành có thể nghĩ tới chính là anh ta đã bị ma quỷ nhắm tới.
"Đừng hoảng sợ." Giang Thành an ủi: "Anh hãy nghe kỹ lại, xem có thể nghe ra vị trí cia âm thanh ở đâu không?"
"Tôi... tôi không biết, âm thanh rất rõ ràng, hình như... hình như đến từ mọi hướng." Tên mập há hốc mồm thở gấp, không ngừng nhìn xung quanh.
Vương Kỳ nghe vậy liền đưa tay ra, sờ lên trên đầu tên mập, nhỏ giọng nói: "Đừng căng thẳng, nhắm mắt lại, anh hãy cảm nhận lại một lần nữa xem."
Tên mập nghe theo chỉ dẫn của Vương Kỳ, nhắm mắt lại, một lát sau, thân thể bắt đầu run lên, ngữ khí kích động nói: "Tôi... tôi nhìn thấy rồi, ở ngay bên kia, là..."
"Đừng mở mắt ra! Dùng tay chỉ cho chúng tôi xem." Vương Kỳ nhắc nhở.
Tên mập đưa tay lên, chỉ vào một hướng: "Chính chỗ đó."
"Phù..." Vương Kỳ thu tay lại, gật đầu nói: "Được rồi, anh có thể mở mắt ra rồi."
Giang Thành nhìn Vương Kỳ mấy lần, cuối cùng mới cùng nhóm người đi về hướng đó, sau khi rẽ vào một góc, một cánh cửa nhỏ tương đối kín đáo hiện ra trước mặt bọn họ.
"Tiếng nước nhỏ giọt chính là phát ra từ đây." Tên mập nhìn chằm chằm vào cửa, nói như để xác nhận.
Giang Thành vừa mới chạm vào cửa, còn chưa dùng sức, cửa đã tự động mở ra.
Bên trong sáng sủa hơn so với tưởng tượng, khắp nơi đều chất đống đồ đạc lộn xộn.
Ở gần vị trí phía sau cửa có đặt một số dụng cụ dọn vệ sinh như cây lau nhà đi lau VVvV- Trên mặt đất còn có ống cao su, cuộn tròn lại, thoạt nhìn còn tưởng là những con rắn đang cuộn tròn.
Bước vào bên trong, còn có một chiếc bàn cũ, trên bàn có áo phao cứu sinh màu cam, và găng tay cao su gì đó, gần đó có đặt hai chiếc ghế nhựa.
Trên chiếc móc ở bức tường đối diện, một chiếc quần yếm ngắn tay màu xanh nhạt được treo trên mắc áo.
Đây là phòng thiết bị dành riêng cho nhân viên bể bơi.
Ở trong góc, bọn họ tìm thấy một ống nước nối với vòi nước cầm tay trên tường, nước không ngừng nhỏ giọt dọc theo điểm nối giữa hai ống.
Tiếng "tí tách" mà tên mập nghe thấy cũng từ đây mà ra.
Nhưng kỳ lạ là, khi mới bước vào phòng, bọn họ không hề nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Nhưng sau khi phát hiện ra tiếng vòi nước nhỏ giọt, đột nhiên lại có thể nghe thấy, hơn nữa còn cực kì rõ ràng, giữa chừng không hề có sự chuyển tiếp nào.
Giống như thính giác bị tước đoạt, đột nhiên được trả lại cho họ.
Điều này khiến bọn họ không khỏi nhớ đến những câu chuyện kinh dị trong thư viện.
Suy nghĩ một chút, Vương Kỳ đưa tay vặn chặt vòi nước, lúc này không còn nước nhỏ giọt nữa, tiếng nhỏ giọt cũng biến mất.
Còn chưa kịp cho bọn họ có thời gian thở, đột nhiên lại vang lên một âm thanh mà bọn họ đã quá quen thuộc rồi, cùng lúc vừa nghe thấy âm thanh đó, nhóm người lập tức đi ra bên ngoài.
Đó là tiếng nước.
Ngay bên ngoài!
Có người đang bơi trong bể bơi!
Sau khi rời khỏi phòng thiết bị, nhóm người lao tới bể bơi, khoảnh khắc vừa rẽ vào góc đường, tất cả đều nhìn thấy, bên trong bể bơi vốn dĩ tối đen có thêm một chút màu sắc khác.
Trên mặt bể bơi có ánh sáng chiếu rọi, trên mặt nước cũng có một chút ánh sáng, phía xa xa có người đang bơi.
Giống như một thanh kiếm chém nước, bọt nước trắng bắn tung tóe.
Đó là một phụ nữ, nhưng hình như không phải đang mặc đồ bơi, bơi quay lưng về phía bọn họ, khuôn mặt luôn vùi dưới nước, chỉ có thể nhìn Giang Thành lần này có thể nhìn rõ hơn một chút, nhưng sau khi chú ý đến bóng lưng của người phụ nữ, hắn không khỏi cứng người, trong lòng vô cớ run rẩy dữ dội.
Rõ ràng đó chỉ là một tấm lưng mơ hồ, thậm chí chỉ là một đường nét, nhưng Giang Thành lại cảm thấy quen thuộc từ tận đáy lòng.
Hơn nữa chắc chắn, người này... rất quan trọng với hắn.
Sự quan trọng không thể diễn tả được.
Người phụ nữ bơi đến mép hồ cách xa nhóm người, sau đó lên bờ.
Tiếp sau đó, đi về một hướng, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Nhóm người không chút do dự đuổi theo, lúc này bọn họ đã đến nơi người phụ nữ vừa lên bờ.
Trên mặt đất có vệt nước rõ ràng, đi theo dấu chân ướt sũng, bọn họ đi tới một góc, sau góc tường là một hành lang tối tăm, trong hành lang có gió lạnh thổi ra ngoài.
"Mẹ kiếp, lạnh quá." Hòe Dật càm ràm, vừa rồi ở chỗ ông lão gác cổng, từ đầu gối trở xuống của anh ta đều đã bị ướt, bây giờ lại có gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Vương Kỳ nhìn chằm chằm vào hành lang, một lúc sau mới nói: "Phía trước hình như là phòng tắm nữ."
Bọn họ đi vào là từ lối của nam sinh, cũng đi qua một hành lang như vậy, bố cục của hai bên tương đối giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là không có lạnh như vậy, còn có, hành lang bên phía nam sinh cũng không kín đáo như này, và cũng không sâu hun hút như này.
Nhìn khung cảnh trước mắt, nhóm người càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, đây không phải chính là trải nghiệm của người nhân viên nam trước đây hay sao?
Đầu tiên là nghe thấy âm thanh, sau đó phát hiện ra người phụ nữ trong bể bơi, tiếp đó đi theo người phụ nữ đến phòng tắm nữ, bước tiếp theo, phải đi vào, cuối cùng...
Nhưng lúc sau, diễn biến của cốt truyện bắt đầu khác với những gì dự đoán.
Bọn họ đứng ở bên ngoài đợi một lúc, nhưng không hề nghe thấy tiếng vòi hoa sen bên trong, bên trong yên tĩnh đến mức nếu không lần theo dấu chân, bọn họ còn tưởng rằng người phụ nữ đó đã lại biến mất lần nữa.
"Chúng ta..." Tên mập có chút ngập ngừng hỏi: "Chúng ta có cần đi Một lúc sau, tên mập nhìn về phía cuối hành lang dẫn vào phòng tắm, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Sao tôi cảm thấy... cảm thấy cô ấy không có ác ý nhỉ? Cô ấy cũng không làm hại đến người bảo vệ kia..." ".
"Có cần... hai người đi vào trước xem thử không?" Hòe Dật nhìn Giang Thành, nhỏ tiếng hỏi.
"Hay là đừng, nếu đi vào thì cùng nhau đi, đông người còn có thể chăm sóc lẫn nhau." Tên mập nói.
Nhóm người đi dọc theo hành lang dài, cuối hành lang có một cái bàn, trên bàn có một tấm bảng nhựa, bên trên có viết một cái tên, bây giờ đã không còn nhìn rõ, bên dưới vẫn còn con dấu màu đỏ của Trung tâm quản lý bể bơi Đại học Giang Đàm.
Xem ra bình thường ở đây có người trực ban.
Sau khi đi đến gần phòng tắm, bên trong tương đối tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các ngăn buồng nhỏ.
Không có cửa, ở vị trí cửa mỗi buồng đều có rèm che trong mờ, có thể cuộn lại khi không sử dụng.
Dấu chân đến đây thì biến mất, bởi vì trên mặt đất toàn là nước.
Không phải là nước đọng, mà là những vết nước bên trái và bên phải, khắp mọi nơi đều là loại vệt nước còn sót lại sau khi tắm.
Nhóm người chậm rãi đi vào bên trong, vừa đi, vừa quan sát các buồng ở hai bên, mấy người đi rất chậm, Giang Thành đã nhắc nhở qua, nói bọn họ chú ý đến nước đọng dưới chân, nếu tránh được thì tránh ra.
Một số tấm rèm là mở ra hoàn toàn, nhưng vẫn có không ít, không mở, hoặc chỉ mở một phần, có lẽ là do có nữ sinh sau khi tắm xong, đi vội nên không để ý đến.
Tuy nhiên, điều này đã gây rắc rối cho Giang Thành và những người khác, bọn họ cần phải mở từng tấm rèm ra, để kiểm tra phía sau.
Sau khi thử mấy cái, tên mập cảm thấy việc này thực sự quá kích thích, chẳng khác nào mở một chiếc hộp mù, không biết hộp nào sẽ có quỷ xuất hiện.