Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Tủ Đựng Đồ

Chương 788: Tủ đựng đồ Chương 788: Tủ đựng đồChương 788: Tủ đựng đồ

Các ngăn buồng nhiều hơn bọn họ tưởng tượng không ít, hơn nữa ở đây, ngay cả những người như Giang Thành và Vương Kỳ, cũng cảm thấy như bị người ta theo dõi.

Loại cảm giác này khiến người ta nóng nảy bực bội đến khó tả.

"Đi đến buồng cuối cùng." Giang Thành quay đầu nhìn sang Vương Kỳ, trong câu chuyện mà Viên Tiêu Di kể, nhân viên nam chính là đã tìm thấy cô gái chết đuối ở ngăn buồng cuối cùng.

Vương Kỳ buông tấm rèm trong tay xuống, gật đầu: "Được."

"Các anh đừng cách chúng tôi gần quá." Giang Thành quay đầu nhìn về phía tên mập và Hòe Dật, lo lắng nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, có muốn chạy cũng không thể.

Ở vị trí của ngăn buồng cuối cùng ở trong góc, bên trong yên tĩnh như tờ, không giống như là có người, Giang Thành và Vương Kỳ chậm rãi đến gần, sau đó Vương Kỳ đưa tay ra, đột nhiên kéo mạnh chiếc rèm.

Bên trong trống rỗng, không có gì hết, trên mặt đất cũng không có nhiều vệt nước.

Trái tim đang căng ra của hai người còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy một tiếng "ào ào", sau lưng vang lên tiếng nước, là một chiếc vòi hoa sen nào đó, mở ra, vòi hoa sen đang phun nước ra phía ngoài.

"Mẹ kiếp!" Tên mập lập tức kêu lên một tiếng, sau đó vang lên tiếng ẩu đả, hình như còn có người ngã xuống.

Giang Thành và Vương Kỳ lập tức chạy trở lại, nhưng khoảng cách ngắn ngủi đó, lúc này lại dài như vô tận.

Các ngăn buồng bên cạnh lần lượt vút qua, trong số này nhiều nhất chỉ có mười mấy ngăn, nhưng lúc này, lại như có tới hàng trăm buồng.

Hơn nữa, rèm ở tất cả các buồng đều đang buông xuống, khác hoàn toàn so với trước đó.

"Tạch tạch-"

Tiếng vòi hoa sen biến mất, chỉ còn lại tiếng nước còn sót lại nhỏ giọt trên mặt đất, Giang Thành và Vương Kỳ cuối cùng cũng chạy đến chỗ tên mập và Hòe Dật.

"Có chuyện gì vậy?" Giang Thành hỏi.

Lúc này Hòe Dật đang đỡ tên mập, hai người từ trong buồng đi ra, tên mập toàn thân ướt nhẹp, trông như vừa mới tắm xong, Hòe Dật thì khá hơn một chút.

Nghe Giang Thành hỏi, Hòe Dật vội vàng đáp: "Đầu vòi hoa sen bên trong đột nhiên bật lên, sau đó phun khắp người anh Phú Quý, anh ấy hoảng hốt quá nên trượt chân ngã xuống, sau đó..."

"Không phải đâu!" Tên mập đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng còn chưa kịp bình tĩnh lại sau chuyện vừa xảy ra, phản bác nói: "Tôi không phải bị trượt chân, là có người, có người kéo tôi một cái, nắm lấy chân tôi, mặt đất trơn trượt, tôi không đứng vững, nên mới bị ngã!

"Người đó... người đó còn ấn chặt tôi, bóp cổ tôi, ấn đầu tôi xuống nước, muốn làm tôi ngạt chết!" Tên mập ngẩng đầu chỉ vào cổ mình: "Các anh nhìn đi."

Trên cổ tên mập có một vết ửng đỏ, trên da có vài vết xước, có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó khốc liệt đến mức nào.

"Vòi hoa sen bên trong là tự nó đóng lại à?" Vương Kỳ nhìn vào trong buồng hỏi, vòi phun vẫn đang nhỏ giọt nước.

"Không phải, là do tôi đóng lại." Hòe Dật dừng một chút, dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn tên mập, giải thích: "Nhưng tôi không thấy ai cả, chỉ nhìn thấy anh Phú Quý ngã xuống, sau đó cả người giấy giụa lăn lộn trên mặt đất, tôi muốn đi tới kéo anh ấy lên, anh ấy còn đá tôi một cái, tôi nhìn thấy anh ấy... anh ấy..."

"Có gì thì nói thẳng đi." Giang Thành lên tiếng, hắn cảm thấy Hòe Dật do dự rất kì lạ.

"Thật sự là không có người kéo anh ấy, là anh ấy tự trượt chân ngã xuống, tôi nhìn thấy rất rõ, hơn nữa cũng không có người bóp cổ anh ấy... đều là anh Phú Quý, là tự anh Phú Quý!"

"Là anh ấy tự bóp cổ mình, sau đó vùng vẫy trên mặt đất, tôi sợ quá, muốn cạy tay anh ấy ra, nhưng tôi không thể giữ được anh ấy, còn bị đá cho một cái, suýt chút nữa thì tôi cũng bị ngã rồi." Hòe Dật kích động nói: "Sau đó, là tắt vòi hoa sen xong , anh Phú Quý mới dừng tay lại, các anh... các anh cũng mới tới."

"Tôi... tôi tự bóp cổ mình?" Tên mập trợn tròn mắt, trong miệng vẫn còn thở hổn hển.

"Chính là như vậy." Hòe Dật gật đầu nói.

Bây giờ tình huống đã khá rõ, Hòe Dật và tên mập đều không cần phải nói dối, trong số bọn họ đã có người bị ảo giác.

Về phần là ai, Giang Thành nắm lấy tay tên mập áp lên trên cổ anh ta, lập tức rõ ngay. Trên cổ anh ta vẫn còn lư lại dấu tay, dấu tay rất sâu, vừa vặn trùng khớp với bàn tay của tên mập.

Giang Thành buông tay ra, thở dài nói: "Là anh đã xuất hiện ảo giác, vừa rồi nếu không phải là Hòe Dật, anh đã tự bóp chết chính mình rồi."

"Con quỷ này có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người." Vương Kỳ nói thêm.

"Nếu thật sự là như vậy thì quá đáng sợ rồi." Tên mập hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, con quỷ mà tôi nhìn thấy là một người đàn ông, không phải phụ nữ."

"Đàn ông?" Câu nói này đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Kỳ dừng một chút, vội vàng hỏi: "Anh có nhìn rõ mặt không, có quen không?"

"Mặt thì tôi nhìn không rõ, trên mặt gã có một tầng sương mù che phủ, ồ, thực ra không chỉ có khuôn mặt, cơ thể cũng vậy." Tên mập cau mày, ngắt quãng nói: "Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm về giới tính, chỉ là cảm giác, cảm giác ấy các anh có hiểu không?"

"Không hiểu lắm." Hòe Dật thành thật nói.

"Anh cảm thấy người này rất quen, có phải không?" Giang Thành trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Động tác của gã, cũng như hình dáng cơ thể, anh cảm giác quen thuộc, nhưng rất mơ hồ."

Nghe vậy, đôi mắt ảm đạm của tên mập sáng lên: "Đúng, bác sĩ, anh nói đúng quá, chính là vậy đấy! Gã vừa tới liền kéo chân tôi, sau đó bắt đầu bẻ cổ tôi, đều là những thủ đoạn hèn hạ, cực kì tồi tệ!" Tên mập vừa nghĩ đến người đó liền ôm cổ nhảy dựng lên chửi bới, xem ra là anh ta quả thực rất đau.

Tuy rằng tên mập chỉ có cảm giác mơ hồ, nhưng Giang Thành lại như đã nắm được mấu chốt, tại sao người mà tên mập nhìn thấy lại giống mình đến như vậy?

"Các anh nhìn kìa!" Tên mập chỉ vào trong buồng, động tác đột ngột khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, còn tưởng là quỷ đã quay trở lại.

Nhưng sau khi nhìn rõ, mới phát hiện ra đó là một tấm bảng kim loại màu xanh treo dưới vòi phun, thỉnh thoảng vẫn còn nhỏ nước xuống.

Vương Kỳ đưa tay tháo tấm biển ra.

"Là của con quỷ kia để lại." Hòe Dật phản ứng lại, anh ta cũng nhớ tới câu chuyện Giang Thành đã kể lại: "Nhưng... tại sao trên đó lại không có chìa khóa?" Ướt sũng lạch bạch, như thể toàn thân đã ngâm ướt đến bủng beo, mỗi bước một bước, trên người sẽ chảy ra rất nhiều nước.

Rất hiển nhiên, con quỷ này là đang nói với bọn họ rằng, chìa khóa vẫn còn trong tay mình, muốn tìm ra chân tướng sự việc, thì phải đi theo cô ta.

Mặc dù không thích bị người khác dắt mũi đi, nhưng hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn nữa.

Vương Kỳ xác định vị trí của tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng tương ứng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Lần này cô ta đi vào phòng thay đồ."

Hơn nữa còn là chìa khóa đến đó.

Trong câu chuyện mà Viên Tiêu Di kể, đã trọng điểm nhắc đến chiếc chìa khóa đó, tương ứng chính là tủ thay đồ của nữ sinh đuối nước.

Còn nói kể từ sau khi nữ sinh chết, thì không có ai động vào chiếc tủ đó nữa.

Ở đó rút cuộc ẩn giấu cái gì?

Tại sao nữ sinh đã chết lâu như vậy rồi, mà vẫn còn chấp niệm mãnh liệt với nơi đó như vậy?

Một lát sau, ánh mắt Giang Thành chợt khựng lại, hắn nghĩ mình đã biết trong tủ giấu cái gì rồi.

Là Tưởng Yên Nhiên!

Là cô ấy đã trốn trong chiếc tủ đó!
Bình Luận (0)
Comment