Chương 789: Mặt
Chương 789: MặtChương 789: Mặt
Theo vết nước đọng lại trên mặt đất, nhóm người đến phòng thay đồ nữ, vừa bước vào cửa, Giang Thành đi đầu tiên liền đưa tay ra ngăn cản những người phía sau lại.
Hòe Dật nhìn vào bên trong, hơi thở trở nên gấp gáp.
Nơi cách bọn họ chưa đầy 10 mét, một bóng người màu đen quay lưng về phía họ, toàn thân trên dưới đang không ngừng nhỏ giọt nước.
Đối diện với bóng người, chính là một dãy tủ đựng đồ.
Hai cánh tay buông thống xuống bên người, trong tay phải của bóng người có một chút ánh sáng, như có thứ gì đó đang phản chiếu ánh sáng.
Là chiếc chìa khóa đó!
Cùng lúc khi nhìn thấy chìa khóa, sắc mặt tên mập chợt trở nên gấp gáp, vô thức muốn nói gì đó với Giang Thành, nhưng vì vướng có bóng người ở đó, lại không dám lên tiếng, cuối cùng gấp quá chỉ đành dùng tay ra hiệu.
Giang Thành không cần nhìn anh ta, cũng biết anh ta lo lắng rằng một khi cửa tủ bị mở ra, Tưởng Yên Nhiên trốn bên trong sẽ bị quỷ sát hại, nhiệm vụ liền thất bại.
Nhưng chỉ có cá nhân anh ta nghĩ như vậy, Giang Thành, Vương Kỳ, Hòe Dật đều không có lo lắng về phương diện này.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như chiếc tủ dễ dàng mở ra như vậy, Tưởng Yên Nhiên đã bị giết chết từ lâu rồi, còn đợi được đến bây giờ hay Sao.
Kết quả đúng như Giang Thành dự đoán, bóng người cầm chiếc chìa khóa kia, cố gắng thử rất nhiều lần, nhưng không thể mở được cửa tủ.
Nói chính xác là, chìa khóa không thể cắm được vào.
Sau mấy lần cố gắng, bóng người ngày càng trở nên cáu kỉnh, ban đầu chỉ là kéo mạnh cửa tủ ra, nhưng sau khi phát hiện ra không có tác dụng, liền bắt đầu giằng xé, thậm chí dùng tay điên cuồng đập vào.
Âm thanh "dong dong" vang lên trong bể bơi yên tĩnh, mỗi một tiếng, như đánh vào trong trái tim của đám người Giang Thành, mặt đất cũng phải rung chuyển theo.
Thông qua khe hở, có thể nhìn thấy cửa tủ đã bị móp vào do bị đập, lớp sơn bên trên bong tróc, vô số vết xước không thể đếm xuể, do quỷ dùng móng tay cào ra. Nếu đổi lại là một cửa tủ bình thường, thì đã bị xé nát thành từng mảnh từ lâu rồi, nhưng nơi đây thì không bình thường, cửa tủ tuy rằng nhìn trông khủng khiếp, nhưng vẫn rất kiên cố như cũ.
Một tiếng "ding" giòn giã vang lên, chìa khóa rơi xuống đất.
Quỷ cúi người xuống nhặt.
Động tác vô cùng khoa trương, đầu trực tiếp chạm vào đất, không những thế, thậm chí còn càng ngày xuống thấp hơn nữa, cổ vẹo sang một bên như gãy ra, một bên mặt dán xuống đất.
Trùng hợp thay, từ hông trở xuống, mặt của quỷ vừa hay hướng về phía mấy người Giang Thành, mặc dù bị mái tóc ướt át che khuất, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt oán độc, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mà vào lúc này, Giang Thành, người đầu tiên nhìn thấy chính mặt của quỷ, cơ thể bắt đầu run rẩy, cuối cùng hắn cũng tìm ra nguồn gốc của cảm giác quen thuộc đó.
Khuôn mặt đó bị che khuất bởi mái tóc ướt...
Lâm Uyển Nhi! !
Con quỷ này có một khuôn mặt giống hệt Lâm Uyển Nhi!
Không, không chỉ có mặt, dáng người, ngay cả quần áo cũng giống hệt, bắt đầu từ thời khắc này, cảm giác mơ hồ tràn ngập trên bóng người dần dần tiêu tan.
Giống như trò chơi ghép hình, khi Giang Thành ghép từng chút một lại, bóng người này càng ngày càng giống Lâm Uyển Nhi.
Ngay khi chỉ còn lại mấy mảnh ghép cuối cùng, mắt thấy sắp được hình thành hoàn chỉnh, thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
"Chạy mau!" Tên mập kéo Giang Thành chạy ra bên ngoài.
Cuối cùng liếc thêm một cái, Giang Thành phát hiện ra bóng người đó vẫn giữ nguyên tư thế quái đản trước đó, đang bò về phía bọn họ.
Vẫn là dáng người như đã từng gặp ở đâu, nhưng đã không còn là Lâm Uyển Nhi nữa.
Một lúc sau, Giang Thành mới hiểu ra, hắn nghiêng đầu hỏi Hòe Dật: "Quỷ mà anh nhìn thấy trông như thế nào?"
Hòe Dật nghe vậy sắc mặt tối sầm: "Là một người phụ nữ, rất giống... rất giống bạn gái cũ của tôi, năm đó tôi đã cho cô ấy mọi thứ, nhưng cô ấy lai bỏ rơi tôi" Giang Thành sau đó nhìn sang Vương Kỳ, lại phát hiện Vương Kỳ đang nhìn chằm chằm tên mập, tên mập cũng đang nhìn anh ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Giang Thành lập tức hiểu ra.
Trong mắt những người khác nhau, ma ăn tim cũng là khác nhau, Giang Thành nhìn thấy là Lâm Uyển Nhi, Hòe Dật nhìn thấy bạn gái cũ đã bỏ rơi anh ta, tên mập nhìn thấy là hắn, còn Vương Kỳ nhìn thấy là ... tên mập.
Điều mà mọi người nhìn thấy, đều là người mà họ không thể buông bỏ nhất trong tim.
Đây mới là năng lực của ma ăn tim!
Vừa rồi nếu như tên mập không cắt ngang mình, chờ ma ăn tim ngụy trang thành Lâm Uyển Nhi bò tới, có lẽ hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.
"Lạch bạch."
"Lạch bạch."...
Tiếng chân giẫm nước phía sau rất chậm, hoàn toàn không nhanh bằng bọn họ chạy, nhưng quỷ dị là, âm thanh đó cứ theo sau lưng bọn họ như một cái đuôi, có cố gắng cắt đuôi thế nào cũng không thể thoát ra được.
"Vô dụng thôi, chúng ta không thể cắt đuôi được nó." Vương Kỳ chú ý tới động tĩnh phía sau, vội vàng nói.
Giang Thành nói: "Chia ra chạy, một nhóm sẽ thu hút sự chú ý của nó, nhóm còn lại sẽ quay lại tìm kiếm manh mối, bên trong phòng thay đồ nữ nhất định có manh mối!"
Giang Thành và Vương Kỳ nhất định phải tách ra, nếu không để Hòe Dật và tên mập một nhóm, chỉ sợ chờ bọn họ tìm được manh mối quay trở lại, tro cốt của hai người này cũng đã bị quỷ rải hết rồi.
"Anh Phú Quý, anh đi theo tôi." Vương Kỳ duỗi tay nắm lấy cánh tay tên mập, như thể chuyện này không có gì để thương lượng.
Tên mập vô thức nhìn Giang Thành.
Trước mặt cách đó không xa chính là một ngã rẽ, Giang Thành khẽ gật đầu với hai người: "Hai người bảo trọng." Nói xong câu này, Giang Thành dẫn theo Hòe Dật chạy theo một con đường khác.
Còn Vương Kỳ dẫn tên mập tiếp tục chạy về phía trước.
Khoảng mười mấy giây sau, một bóng người màu đen quỷ dị xuất hiện ở giữa ngã ba đường. Toàn thân nó đen như mực, khuôn mặt mờ mịt, toàn thân ướt sũng, giống như phủ một lớp bùn lên trên người.
Bóng người quay đầu nhìn về hướng Giang Thành đang chạy, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng Vương Kỳ đang chạy, dường như đang nhanh chóng đưa ra lựa chọn đuổi theo hướng nào thì tốt hơn.
Bóng người liên tục nhìn trái nhìn phải, tỏ ra vô cùng khó chịu, một lúc sau,"cạch" một tiếng, mặt của bóng người trầm xuống, từ giữa bắt đầu tách ra.
Sau đó, vết nứt kéo dài xuống dưới, chẳng bao lâu, một vết nứt cực lớn đáng sợ xuyên qua toàn bộ cơ thể bóng đen, giống như một cái cưa, cưa nó ra từ giữa.
Hai nửa cơ thể ngã ra đất, không ngừng vặn vẹo giãy giụa, như đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng.
Tuy nhiên cảnh tượng này chỉ kéo dài chưa đầy nửa phút, dọc theo phần còn thiếu, bắt đầu mọc ra thịt màu đỏ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Dần dần, hai bóng người màu đen giống hệt lúc trước lần lượt đứng lên.
Trong bể bơi lại vang lên tiếng bước chân "lạch bạch lạch bạch", nhưng lần này là hai bóng đen tách ra truy đuổi theo hai con đường. ...
Tên mập bước thật nhẹ, theo phía sau Vương Kỳ, hai bên tai vểnh cao, đôi mắt láo liên nhìn khắp nơi, hạ giọng nói: "Tôi nghe thấy có tiếng bước chân, cách chúng ta không xa." Anh ta dừng lại, nói tiếp: "Đuổi tới chúng ta rồi."
Kỳ lạ là, sau khi phát hiện ra quỷ đã lựa chọn đuổi theo nhóm của mình, Vương Kỳ và tên mập đều tỏ ra nhẹ nhõm.
"Theo sát tôi." Vương Kỳ đi phía trước, nhanh chóng tìm đường.
Tên mập gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Thành, nói cho Giang Thành biết có quỷ ở đây, bảo Giang Thành yên tâm tìm ra manh mối, bọn họ sẽ cố gắng câu giờ.