Chương 790: Chìa khóa
Chương 790: Chìa khóaChương 790: Chìa khóa
"Sao thế, anh Giang?" Hòe Dật nhìn thấy Giang Thành đang cúi đầu nhìn điện thoại, liền hỏi.
"Bọn họ nói quỷ ở chỗ của bọn họ." Giang Thành đáp.
Nghe vậy, Hòe Dật không khỏi trở nên căng thẳng, dùng giọng rất nhỏ nói: "Đùa kiểu gì vậy, quỷ rõ ràng là đang đuổi theo chúng ta mà."
Hai người lúc này đang trốn sau một cánh cửa, cách đó không xa là tiếng bước chân ướt át lạch bạch, cách bọn họ không quá 20 mét, ở hành lang đối diện.
Như nghĩ tới điều gì đó, Hòe Dật chợt cả kinh, nhìn sang Giang Thành hỏi: "Anh Giang, tin tức này có khi nào là giả, là quỷ..."
"Có lẽ là không phải." Giang Thành lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu về phương hướng tiếng bước chân, nhỏ giọng nói: "Tiếng bước chân quá rõ ràng, chúng ta làm sao có thể không nghe thấy được."
"Vậy thì là thế nào?" Hòe Dật có chút khẩn trương: "Chỗ bọn họ có một con quỷ, chỗ chúng ta cũng có, chẳng lẽ quỷ còn có thể phân thân?"
"Thế thì thật quá buồn cười, ha, ha ha... Hòe Dật có chút ngượng ngùng kéo ra một nụ cười, dùng âm thanh rất khẽ cười lên hai tiếng, dường như cũng cảm thấy giả thuyết mình đưa ra thật quá khó tin.
Nhưng rất nhanh anh ta liền ngừng cười, bởi vì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thành ở đối diện.
Trong quá trình chờ đợi, Giang Thành cũng phát hiện ra một số quy luật.
Con quỷ đi theo sao bọn họ có vẻ giống với con quỷ cháy xém trong thư viện, chỉ có thể cảm nhận được vị trí gần đúng của bọn họ.
Sau khi đến gần, vẫn phải tìm kiếm người ở khắp nơi.
Hơn nữa, con quỷ này chỉ chạy nhanh khi đuổi theo người, còn khi tìm người thì chậm hơn rất nhiều, tiếng bước chân "lạch bạch lạch bạch" vang vọng trong hành lang, tưởng chừng như sẽ khiến người ta lo lắng, nhưng thực chất uy hiếp không lớn.
Giang Thành đã nói cho tên mập biết tình hình bên phía hắn cũng có quỷ đuổi theo, có Vương Kỳ ở đó, Giang Thành tạm thời không lo lắng vẫn đề an toàn của bọn họ.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố, dù sao thì lần này là nhiệm vụ cứu người, chứ không phải nhiệm vụ sinh tồn đơn Cất điện thoại đi, Giang Thành hạ nhỏ giọng nói với Hòe Dật: "Đi theo tôi, chúng ta đổi một con đường khác thoát đi."
Tiếng bước chân vẫn còn quanh quẩn ở gần đó, Hòe Dật mở to mắt nhìn Giang Thành: "Bây giờ đi à?"
"Ừm." Giang Thành vỗ vỗ vai anh ta: "Chúng ta đến phòng thay đồ nữ."
Hòe Dật nuốt nước miếng, trên mặt viết đầy câu "có thể không đi được không".
Giang Thành cũng không làm khó anh ta, gật đầu nói: "Hay là anh ở lại, một mình tôi đi, đúng rối, tôi cần nhắc nhở anh một chút, nếu như đã xuất hiện hai con quỷ, chờ sau khi chúng ta tách ra, cũng sẽ có thể xuất hiện con quỷ thứ ba, thậm chí là con quỷ thứ tư. Nếu như tôi không có ở đây, anh bị quỷ bắt được, nhất định phải hét thật to." Giang Thành vỗ vỗ mặt anh ta: "Như vậy tôi liền biết anh đã chết rồi."
"Anh đang nói gì vậy, anh Giang?" Hòe Dật cực kì phối hợp đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: "Tranh thủ bây giờ quỷ còn chưa chú ý tới chúng ta, chúng ta mau đi thôi."
Giang Thành quay người nói: "Theo tôi."
"Được thôi."
Hai người dựa trên vị trí của tiếng bước chân, lựa chọn thời cơ thích hợp, lẻn ra khỏi hành lang.
Đúng như Giang Thành suy đoán trước đó, bọn họ vừa đi khỏi không xa, đã bị quỷ phát hiện, bước chân nặng nề cũng tăng tốc, dường như còn va đổ thứ gì đó.
Phòng thay đồ, phòng tắm và bể bơi bên ngoài đều thông nhau cho nên bọn họ cũng không phải lo bị mắc kẹt bên trong.
Âm thầm tính toán một chút, trước khi tiếng bước chân kia tìm đến chỗ bọn họ, đại khái cũng có thời gian mấy phút.
Ánh mắt chậm rãi quét qua, Giang Thành đi đến trước chiếc tủ đựng đồ kia.
Chiếc tủ đựng đồ lúc này đã không thể nhận ra hình dạng, xem ra sự phá hoại ngày hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Nhưng nếu không có phương pháp chính xác, thì dù có sự phá hủy mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể mở được.
Mọi thứ trên thế giới này đều tuân theo một hạn chế của quy tắc nhất định.
Lớp sơn trên cửa tủ bong ra từng mảng lớn, nhưng con số 18 vẫn còn Tủ đựng đồ số 18.
Điều khiến Giang Thành và Hòe Dật nghỉ hoặc là, ngoại trừ con số 18 còn sót lại trên tủ, thì những tủ đựng đồ khác đều không có con số tương ứng nào.
Giống như bị một thế lực nào đó xóa đi vậy.
Đầu tiên Giang Thành dùng tay chạm vào tủ, cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo như kim loại, sau đó hắn đưa mặt lại gần tủ.
Bên trong rất yên tĩnh, không giống như có người trốn trong đó.
"Anh Giang." Hòe Dật đột nhiên lên tiếng, Giang Thành vốn đang căng thẳng cao độ không khỏi khựng lại.
Nhưng khi hắn quay người lại, tình cờ nhìn thấy Hòe Dật đang nhặt một thứ gì đó dưới đất, hơi phát sáng, sau khi nhìn rõ, Giang Thành nhướng mày.
Vậy mà lại là chiếc chìa khóa kia!
Chìa khóa bị mòn nghiêm trọng, còn hơi cong, ước tính chỉ dùng thêm vài lần hoặc dùng một lực nhẹ là sẽ bị gãy.
Giang Thành cẩn thận cầm chiếc chìa khóa lên, đâm thẳng vào lỗ khóa của cửa tủ số 18, phát hiện mới đi vào được một chút đã bị kẹt, hắn lại không dám dùng quá nhiều lực.
"Chiếc chìa khóa này không phải." Giang Thành rút chìa khóa ra nói.
Hòe Dật căng thẳng lắng nghe động tĩnh xung quanh, tiếng bước chân ướt nhẹp kia càng ngày càng gần, nghe âm thanh, hiện tại đã đi tới góc cuối hành lang.
"Chắc chắn là không phải rồi, nếu như không có vấn đề, nó phải đến mức đó sao?" Hòe Dật chỉ vào cánh cửa tủ đầy thương tích đầy mình nói.
Tiếng bước chân đã đến giữa hành lang, cách bọn họ chỉ còn một bức tường ngăn cách.
"Đi trước đã." Giang Thành cất chìa khóa, cùng Hòe Dật rời đi theo một con đường khác.
Sau khi bọn họ rời đi chưa đầy nửa phút, một bóng người màu đen xuất hiện trước tủ số 18, nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ đầy vết thương tích với vô số oán hận trong mắt. ...
"Chỗ bọn họ cũng xuất hiện quỷ?" Tên mập ôm điện thoại di động vào một góc, trợn tròn mắt.
Cũng giống như Hòe Dật, anh ta cũng ngay lập tức nghỉ ngờ thông tin đó đã bị nauttử ñiả mao. Nhưng Vương Kỳ đã cầm lấy điện thoại, xem xét rồi nói: "Không phải."
"Vậy anh giải thích tình huống hiện tại như thế nào?" Tên mập nghi hoặc hỏi.
Vương Kỳ do dự một lát rồi lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng theo những gì vừa thấy, năng lực của con quỷ này rất quỷ dị, nó thậm chí có thể đọc được trái tim của chúng ta, biết được phải biến thành ai, nên mới có thể cản trở khả năng phán đoán của chúng ta ở mức độ lớn nhất, từ đó giết chết chúng ta."
Dừng một chút, anh ta lại bổ sung thêm: "Mà loại hủy diệt này, không phải là xác thịt, mà là từ cấp độ ý thức, hoàn toàn xóa sạch sự tồn tại của một người."
Nghe vậy, tên mập dường như đã hiểu ra, gật đầu nói: "Giống như việc truy sát nhân cách chính của Tưởng Yên Nhiên."
"Không sai."
Đối với thủ đoạn của ma ăn tim, tên mập đã có hiểu biết sâu sắc hơn, điều này cũng khiến anh ta ngày càng lo lắng về việc làm thế nào để đối phó với nó.
Đặt tay lên vai tên mập, Vương Kỳ nghiêm túc nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, anh nhất định sẽ không sao."
Nghe vậy, tên mập nhớ tới chiếc cúc bình an trên cổ tay, trong lòng co giật kịch liệt một cái, một tay còn lại nắm lấy cánh tay Vương Kỳ, nhìn vào mắt anh ta khẩn cầu nói: "Không phải tôi, là chúng ta, chúng ta đừng có xảy ra chuyện gì, chúng ta đừng có ai chết, chúng ta... chúng ta cùng nhau ra ngoài..."
Khoảnh khắc nghe được những lời này, Vương Kỳ tựa như nghĩ đến điều gì, ánh mắt tối sầm, nhưng chỉ là trong chốc lát, anh ta lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía tên mập, dùng sức xoa xoa cánh tay tên mập: "Anh nói đúng, chúng ta đều phải cố gắng, nhất định phải... rời khỏi nơi này!"