Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 791 - Chương 791: Đánh Dấu

Chương 791: Đánh dấu Chương 791: Đánh dấuChương 791: Đánh dấu

"Đáng chết." Hòe Dật quay người, thầm chửi một tiếng: "Con quỷ này tuổi chó à, cứ cắn chúng ta mãi không buông."

Tiếng bước chân "lạch bạch" phía sau giống như tiếng tù và đe dọa tính mạng, lúc nào cũng nhắc nhở bọn họ, mỗi giây mỗi phút ở đây đều có người nghĩ đến bọn họ.

Muốn bọn họ chết.

Hòe Dật bước nhanh đi mấy bước, nhận ra tốc độ của Giang Thành đã chậm hơn một chút, không nhịn được thúc giục: "Anh Giang, anh nhanh lên, tôi cảm thấy con quỷ này hình như càng ngày càng có gì đó không đúng."

Nghe vậy, Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn anh ta hỏi: "Anh cũng cảm nhận thấy?"

Hòe Dật nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm về phía sau, vội vàng nói: "Định vị của nó đối với vị trí của chúng ta càng ngày càng chính xác, vừa nãy còn đi lòng vòng xung quanh, bây giờ thì đã dò được ngay vị trí gần chúng ta rồi."

"Không chỉ có như vậy." Giang Thành vội vàng nói: "Anh hãy nghe kỹ phương hướng tiếng bước chân truyền đến, nó vẫn luôn theo sát chúng ta, hơn nữa là dọc theo con đường chúng ta đã đi qua."

Sắc mặt Hòe Dật thay đổi, anh ta vừa mới nói đối phương giống chó xong, chẳng lẽ thật sự có năng lực theo dõi của chó cảnh sát sao?

Có thể ngửi thấy mùi của bọn họ từng đi qua?

Đột nhiên, anh ta phát hiện Giang Thành không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm xuống dưới chân.

"Chuyện... chuyện gì thế?" Anh ta có một dự cảm không lành.

"Giày của anh ướt rồi." Giang Thành nói.

"Giày..." Hòe Dật cúi đầu, thấy giày của mình quả nhiên đã ướt rồi, nhớ lại nói: "Chắc là ở trong buồng tắm, lúc kéo anh Phú Quý đã làm ướt."

Trong bể bơi lạnh đến lạ thường, toàn thân anh ta như đông cứng lại, phía dưới bắp chân không có cảm giác gì, hoàn toàn dựa vào ý thức để chống cự nên không để ý.

"Anh tiến về phía trước mấy bước đi." Giang Thành nói.

"Ý anh là dấu giày sao?" Hòe Dật lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm: "Anh Giang, cái này thì anh yến tâm, tôi đã quan sát qua rồi, trên con đường hai chúng ta đã đi qua, đều không có dấu giày." "Tôi bảo anh đi hai bước, nhanh lên!" Giang Thành thúc giục.

Hòe Dật mở rộng chân về phía trước đi vài bước, sau đó quay đầu nhìn con đường mình đã đi, rất sạch sẽ: "Anh nhìn xem, không có dấu giày, con quỷ này không phải là..."

Anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt Giang Thành đột nhiên thay đổi, đầu tiên là đứng ở phía sau Hòe Dật nhìn hắn một hồi, sau đó lại nhanh chóng đi đến trước mặt anh ta.

So sánh hai phía, đã tìm ra nguyên nhân bị quỷ đuổi theo được.

"Anh bị quỷ nhắm tới rồi." Giang Thành nói: "Nhìn từ phía trước quả thật không nhìn thấy dấu giày, nhưng từ phía sau thì lại có thể nhìn thấy."

"Cái gì?!" Hòe Dật nghe xong tin tức này liền cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Anh ta lập tức lùi lại vài bước, đồng tử nhìn chằm chằm xuống đất nheo lại.

Một hàng dấu chân ướt át theo phía sau anh ta, mặc dù không rõ ràng, ngắt quãng nhưng như vậy là đủ rồi.

Với dòng dấu chân này, dù bọn họ có trốn đi đâu cũng sẽ bị quỷ tìm thấy.

Sau cú chấn kinh, Hòe Dật lập tức nhìn về phía sau Giang Thành, hắn không có.

Quả thực... chỉ có bản thân bị đánh dấu.

Trong mắt xẹt qua thứ gì đó, Hòe Dật đột nhiên nói: "Là... buồng tắm! Là khi tôi cứu anh Phú Quý, bị nước trong vòi hoa sen phun trúng, là nước, nước ở đó có vấn đề!"

Lần này Giang Thành chỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Hẳn là ở chỗ đó rồi, nếu không tôi không thể nghĩ ra được nguyên nhân con quỷ kia dẫn chúng ta đến đó."

Hòe Dật ngẩng đầu lên nói: "Tôi bị nhắm tới rồi, vậy anh Phú Quý..."

"Anh ấy cũng bị nhắm tới rồi." Giang Thành hít sâu một hơi, nhìn vào sâu trong hành lang: "Hai con quỷ này là tới tìm hai anh."

Bọn họ đã dừng lại ở chỗ này quá lâu rồi, phía sau có tiếng bước chân đuổi đến, Giang Thành cùng Hòe Dật nhanh chóng rời di.

Hai người có thể cảm nhận rõ ràng, tiếng bước chân phía sau đã nhanh hơn trước một chút.

Hòe Dật dừng chân lại, ngập ngừng nói: "Anh Giang, chúng ta tách ra chav đi muc tiêu Ủa au# là tôi không nhải anh anh chú ý tránh những nơi có nước ra, chắc hẳn không có vấn đề."

"Anh không cần phải lo lắng cho tôi, tôi... tôi dẫn nó chạy vòng vòng, anh đi tìm manh mối, đi đến phòng thay đồ nữ, tôi sẽ tránh khu vực đó ra." Hòe Dật không ngừng nhìn về phía sau, nói rất nhanh: "Chỉ cần anh đủ nhanh, tôi, cũng như anh Phú Quý, chúng tôi đều sẽ không có chuyện gì đâu!"

Giang Thành nhìn mặt Hòe Dật, gật đầu nói: "Bảo trọng."

Sau khi Giang Thành từ một con đường khác rời đi, Hòe Dật cố tình nán lại tại chỗ một lúc, khi tiếng bước chân phía sau càng gần, mới dậm chân vài cái, chạy về hướng ngược lại với Giang Thành.

Mười mấy giây sau, ở ngã ba đường, một bóng đen xuất hiện, lần này không chút do dự đuổi theo hướng Hòe Dật trốn thoát.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống rỗng, càng ngày càng xa.

Trên đường đi, Giang Thành gửi tin nhắn cho tên mập, không nói chuyện về dấu chân cho tên mập, mà yêu cầu tên mập đưa điện thoại di động cho Vương Kỳ.

"Vương Kỳ?" Giang Thành trong tin nhắn nói.

"Là tôi." Đối phương nhanh chóng trả lời.

"Có tiện nghe điện thoại không?"

Do dự một lát, Vương Kỳ trả lời: "Được, nhưng thời gian gọi điện không thể vượt quá 30 giây, tiếng bước chân cũng cách chúng tôi không xa."

"Được, sau khi kết nối cuộc gọi, tôi nói, anh nghe là được."

"Được"

Ngay khoảnh khắc cuộc gọi đi đã được kết nối, Giang Thành trực tiếp nói cho Vương Kỳ biết về dấu chân, đồng thời cũng nói cho anh ta một phần suy đoán của mình.

Trong nhiệm vụ này, bất cứ ai chạm vào nước, đều sẽ bị quỷ nhắm đến.

Mặc dù quỷ có thể trở thành hai, hoặc thậm chí nhiều hơn, nhưng khi giết người, không thể cùng một lúc ra tay, cũng có nghĩa là, trong khoảng thời gian cực ngắn, sẽ chỉ có một người bị giết .

Nói xong, trong điện thoại yên tĩnh, ước chừng mấy giây sau, Giang Thành mới mở miệng: "Thật xin lỗi, phải nói cho anh biết chuyện này."

"' à tâi nên cảm œn anh mới đúng. tôi biết nhải làm dì rồi" Vưởng Kỳ cúp điện thoại.

"Bác sĩ nói thế nào?" Tên mập tiến lên hỏi.

"Anh ấy bảo chúng ta phải cẩn thận." Vương Kỳ đưa lại điện thoại.

Tên mập cau mày: "Chỉ vậy thôi à?"

Vương Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy rất lo lắng cho anh, còn nói chúng ta hãy cố gắng trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt, anh ấy đã có cách để cứu tất cả chúng ta."

Khi nghe thấy bác sĩ nói có cách để cứu bọn họ, tên mập phấn khích đến đỏ bừng mặt: "Tôi nói ngay mà, bác sĩ là giỏi nhất, anh ấy nói có cách thì nhất định là sẽ có cách, còn chưa có vấn đề gì mà anh ấy không thể giải quyết được cả!"

Nhìn thấy tên mập kích động xoa tay, Vương Kỳ mỉm cười, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, anh ấy rất thông minh, hơn nữa... còn đối với anh rất tốt."

Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên vai Vương Kỳ, tên mập nhìn Vương Kỳ gật đầu khẳng định, trong mắt tràn đầy khích lệ: "Chúng ta hãy cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần trốn kĩ, quỷ sẽ không thể tìm thấy chúng ta, chúng ta chỉ cần giúp anh ấy tranh thủ thời gian, thì nhất định sẽ thành công!"

"Tôi tin anh ấy." Tên mập nhìn Vương Kỳ, dùng giọng khẳng định nói: "Tôi cũng tin anh!"

Đôi mắt Vương Kỳ sáng lên.

"Lạch bạch."

"Lạch bạch."...

Tiếng bước chân lại vang lên, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã trốn ở ba nơi khác nhau, nhưng mỗi lần còn chưa kịp ấm mông, bọn họ lại bị phát hiện.

"Con quỷ này giảo quyệt quá." Tên mập dựa vào cửa nhìn, sau đó siết chặt cánh tay của Vương Kỳ, ra hiệu cho anh ta đi theo sau mình, lặng lẽ lẻn đi: "Lần nào cũng có thể tìm thấy chúng ta, lần này chúng ta hãy chạy ra xa một chút, tìm một nơi an toàn một chút để trốn." Tên mập nói.

Vương Kỳ cúi đầu, đi theo tên mập từ khoảng cách đại khái 2 mét, ánh mắt nhìn xuống dưới đất.

Nhìn thấy phía sau tên mập, lưu lại một hàng dấu chân ngắt quãng.
Bình Luận (0)
Comment