Chương 792: Chào mừng về nhà
Chương 792: Chào mừng về nhàChương 792: Chào mừng về nhà
Nhưng tình huống thực tế rõ ràng tồi tệ hơn tên mập dự đoán, tiếng bước chân phía sau theo sát, hơn nữa càng ngày càng chính xác.
Lần cuối cùng, sau khi tên mập trốn vừa mới trốn đi không lâu, tiếng bước chân vậy mà đã đến thẳng căn phòng ngay bên cạnh.
Nếu như không phải Vương Kỳ phản ứng nhanh, lập tức kéo tên mập ra cửa sau, có lẽ đã đụng độ rồi.
Vương Kỳ kéo tên mập vẫn còn đang bị sốc, sắc mặt trở nên rất xấu.
Tuy rằng tần suất tiếng bước chân không thay đổi, vẫn là thờ ơ bất cần, nhưng tốc độ, đã gần như nhanh bằng bọn họ rồi.
Nếu cứ tiếp tục như này, không quá 10 phút, bọn họ sẽ bị bắt được.
Không, không phải anh ta, là... Vương Kỳ quay đầu lại, nhìn người bên cạnh.
Là số 10.
Quỷ đến là để tìm anh ta.
Anh ta không cách nào ép Giang Thành ngay lập tức tìm ra manh mối, kết thúc nhiệm vụ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, số 10 sẽ gặp nguy hiểm.
Không còn cách nào nữa...
Quỷ theo sát phía sau bọn họ, may mà Vương Kỳ dẫn tên mập bước qua một dãy bàn ghế, sau đó nhanh chóng dời bàn ghế ra xa, làm loạn vị trí, hy vọng có thể trì hoãn thêm chút thời gian.
Lúc này, Vương Kỳ chỉ còn lại một lựa chọn, đó là điều Giang Thành đã nói với anh.
Vương Kỳ nhìn sang tên mập, trong mắt hiện lên một chút không nỡ, nhưng tên mập lúc này hiển nhiên là không nghĩ như vậy, ngược lại anh ta còn trầm giọng an ủi Vương Kỳ: "Anh đừng sợ, chúng ta hãy chạy loanh quanh thêm vài vòng nữa, bên phía bác sĩ nhất định sẽ tìm ra manh mối, sắp rồi, sắp rồi, anh đừng sợ.
"Anh đi theo tôi." Vương Kỳ vỗ vỗ đôi chân vẫn còn run rẩy của tên mập, nhỏ giọng nói.
Tên mập chớp mắt: "Đi đâu?"
Vương Kỳ không trả lời, tên mập đi theo sau Vương Kỳ, càng đi càng quen thuộc, cho đến khi nhìn thấy hành lang sâu hun hút, nơi này anh ta chắc chắn hắn đã từng đến đây. mức suýt chết ở đây: "Đến đây để làm gì, nhanh, chúng ta nhanh đi thôi." Tên mập vươn tay kéo Vương Kỳ.
Nhưng bị Vương Kỳ né được, dùng tay trái nắm lấy cổ tay của tên mập,"Chúng ta trốn vào trong phòng tắm." Vương Kỳ nhìn vào mắt tên mập, khẽ nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, tin tôi đi."
Có thể là ánh sáng trong mắt Vương Kỳ đã khiến tên mập cảm động, hoặc cũng có thể chính tiếng bước chân theo sau đã buộc anh ta phải làm điều này, tóm lại, cuối cùng tên mập đã theo Vương Kỳ đến nơi mà anh ta không muốn đến nhất.
Sau khi bước vào, nhìn thấy các ngăn buồng tắm, tên mập cảm thấy toàn thân khó chịu, trong mắt anh ta, chúng giống như những chiếc quan tài nhỏ.
Ai đi vào cũng đều sẽ không có chuyện tốt đẹp xảy ra.
Anh ta bị Vương Kỳ kéo đi, đi đến một buồng kín đáo, mở rèm ra, Vương Kỳ bảo tên mập trốn vào trong: "Đừng gây ra tiếng động."
Tên mập vốn tưởng rằng Vương Kỳ sẽ trốn cùng mình, hoặc là ở gần đó, nhưng cái nhìn cuối cùng của Vương Kỳ đã khiến trái tim anh ta run rẩy, tràn đầy sự luyến tiếc, nhưng nhiều hơn là cảm giác bình tĩnh và quyết tâm.
"Anh định đi đâu?" Tên mập lao ra, nắm lấy cổ tay Vương Kỳ.
Vương Kỳ vỗ vỗ tay anh ta, an ủi nói: "Tôi tìm được một ít manh mối, một mình tôi hành động sẽ nhanh hơn một chút, tôi đi dụ nó đi, anh..." Vương Kỳ dừng một chút, sau đó cười với tên mập, nói: "Số 10, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mình."
"Anh lừa tôi!" Tên mập không hề buông ra, một tay kia cũng tóm lấy Vương Kỳ, siết chặt quần áo của anh ta: "Anh hoàn toàn không có cách nào, có đúng không? Bác sĩ... Bác sĩ cũng không tìm thấy manh mối, các anh... các anh đều đang lừa tôi, có phải không?!"
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cãi vã ở nơi này chắc chắn là rất nguy hiểm, có lẽ quỷ đã nhận ra ý đồ của bọn họ, tốc độ kỳ thực đã chậm lại một cách hiếm thấy.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, quỷ nhất định sẽ tiến vào.
Không còn thời gian để lãng phí, anh ta còn cần phải chuẩn bị một chút, Vương Kỳ nhìn tên mập đang đỏ hoe hai mắt, cuối cùng đưa tay ra che lên trên đầu của anh ta, giống như cách đã làm trước đó.
Nhưng lần này tên mập lại không thoải mái như khi cảm nhận âm thanh, lòng bàn tay vừa chạm vào người anh ta, toàn bộ sức lực trong cơ thể dường như đã bị lấy đi. Anh ta có thể cảm thấy mình bất lực ngã về phía sau buồng tắm, Vương Kỳ đỡ anh ta, để anh dựa vào góc buồng.
Khép hai chân của anh ta lại, đặt cánh tay của anh ta ở tư thế thoải mái, tay đặt lên trên đầu gối, cả người thu mình trong buồng tắm, từ bên ngoài, hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Tên mập không nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Vương Kỳ, Vương Kỳ nói xong tất cả những điều này, liền quỳ một gối xuống, ngay trước mặt tên mập.
Tên mập chú ý đến, người đàn ông này cũng đang khóc, hơn nữa sự phức tạp trong ánh mắt của Vương Kỳ, vậy mà anh ta lại có thể cảm nhận được.
Anh ta cũng là người giống như bác sĩ.
Một người nhà, đối xử tốt với chính mình.
Mặc dù chính mình không nhớ anh ta nữa.
Duỗi hai tay ra, Vương Kỳ vỗ vỗ vai tên mập, sau đó lại vuốt mặt anh ta, cuối cùng là đầu: "Số 10, bất luận có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng buồn, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, tất cả chúng tôi đều sẽ vậy, nhà của chúng ta vẫn còn, vẫn còn... vẫn còn có những thành viên khác, đang đợi anh về nhà."
Nói xong những điều này, Vương Kỳ cúi đầu, nhưng chỉ là chốc lát, lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy khích lệ nhìn tên mập: "Anh phải sống thật tốt!"
Tiếng bước chân bên ngoài đã đến gần phòng tắm nữ, Vương Kỳ đi đến buồng tắm mà tên mập ngã trước đó, dùng điện thoại di động của tên mập gửi tin nhắn cuối cùng cho Giang Thành: "Không, số 10 trông cậy vào anh đấy."
Đặt điện thoại di động lên kệ để đồ trong buồng, Vương Kỳ bật công tắc lên, nước từ vòi sen phun ra, khiến anh ta lập tức ướt đẫm trong nháy mắt.
Gần như cùng lúc đó, thân thể của bóng người màu đen đang dần dần tiến tới từ bên ngoài dừng lại, cổ cứng ngắc quay lại, gần như quay 180 độ.
Trong khoảng trống giữa mái tóc dài ướt át, một đôi mắt oán độc dường như có thể nhìn xuyên qua khung cảnh phía sau bức tường.
Vương Kỳ đợi cho toàn thân ướt đẫm, tắt vòi sen, dùng tay lau mặt vài lần rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm nữ.
Ở góc cuối hành lang, một bóng người màu đen quỷ dị từ sau bức tr3Zng †Ynd chú† mêt chen ra. Vưững Kỳ viýa chỉnh lai anuần áo va sải hước về phía bóng người đó.
"Ma ăn tim phải không?" Vương Kỳ nói: "Nào, để cho ông nội xem bản lĩnh của mày nào, có chiêu gì đặc biệt thì cứ đem hết ra đây, đừng để lại bất kỳ tiếc nuối nào trong đời!"
Khi khoảng cách càng gần, bóng người màu đen trong mắt Vương Kỳ cũng không ngừng thay đổi, khi được 25 mét, bóng người ngày càng phát tướng.
Khi được 20 mét, trên người xuất hiện quần áo, có nguyên mẫu của tên mập.
Khi được 15 mét, lớp mực dày đặc trên mặt dường như tan đi, mặt mày của tên mập bắt đầu hiện ra, hơn nữa là linh hoạt sống động.
Ở khoảng cách 10 mét, tứ chỉ của tên mập đã phối hợp nhịp nhàng, trên mặt gã nở nụ cười, dang rộng vòng tay, đi về phía Vương Kỳ, đôi mắt đỏ hoe, như thể vừa gặp lại một người anh em thất lạc đã lâu.
5 mét... Vương Kỳ bất chợt mỉm cười, nước mắt không cầm được mà rơi xuống, bước nhanh về phía "tên mập", khoảnh khắc gặp mặt đó, liền ôm lấy "tên mập", rồi tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của đối phương, nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cười nói: "Số 10, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này rồi, chào mừng về nhà!"