Chương 798: Chị gái
Chương 798: Chị gáiChương 798: Chị gái
Trời đã dần về khuya, Giang Thành ở một mình trên tầng cả một ngày, tên mập không yên tâm lên hỏi mấy lần.
Cửa phòng ngủ luôn đóng, Giang Thành đáp không sao, chỉ là mệt mà thôi.
Nghe thấy giọng nói của Giang Thành, hình như tỉnh thần phấn chấn hơn trước khá nhiều, tâm trạng của tên mập cũng tốt theo lên không ít.
Sau khi xuống tầng, Hòe Dật nghe thấy Giang Thành không sao, cũng yên tâm, tiếp theo vội vàng rời đi.
Các chị dâu của anh ta vẫn còn đang đợi trong khách sạn, anh ta không yên tâm, nóng lòng muốn quay về xem.
Tầng một của phòng làm việc chỉ còn lại một mình tên mập.
Khi Hòe Dật ở đây, còn có người nói chuyện với anh ta, phân tán sự chú ý, bây giờ, khi chỉ còn lại một mình, thì lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Vương Kỳ, Bì Nguyễn, thậm chí là cả bà chủ Lâm ... những khuôn mặt hiện lên trong đầu anh ta, nhưng lần này, anh ta đã cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Bác sĩ nói đúng, anh ta cần phải mạnh mẽ lên, không thể trở thành gánh nặng cho mọi người nữa.
"Cộp."
"Cộp."
"Cộp."...
Có tiếng bước chân vang lên, giẫãm lên cầu thang đi xuống tầng.
Tên mập đang ngồi trên sô pha quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy bác sĩ đang xuống: "Mặc quần áo vào, đi theo tôi." Giang Thành đi về phía anh ta nói.
"Bây giờ?" Tên mập phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối rồi, hơn nữa lần trước là ban đêm ra ngoài, mới gặp phải chiếc xe buýt đó, anh ta theo bản năng có hơi cự tuyệt.
"Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng lần này thì khác." Giang Thành dừng một chút: "Có một chuyện rất quan trọng."
Tên mập nghe xong liền đi lấy áo khoác, anh ta biết rất rõ bác sĩ là người như thế nào, nếu nói ra chuyện gì quan trọng chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nguy hiểm đến độ nếu ra ngoài muộn dù chỉ một giây, cũng có thể đột tử mà chết.
"Anh đi đâu?"
Tên mập đang đi về phía cửa, lại bị Giang Thành chặn lại, vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại, nhìn Giang Thành hỏi: "Đi ra ngoài, bác sĩ, không phải anh nói chúng ta phải ra ngoài sao?"
"Không đi từ cửa, đi từ đây." Giang Thành dẫn tên mập lên tầng hai, vào phòng ngủ không bật đèn, sau đó mở cửa sổ duy nhất trong phòng ngủ ra.
"Chúng ta nhảy qua cửa sổ?" Tên mập đột nhiên hạ nhỏ giọng, lén lút hỏi: "Bác sĩ, có phải là đã có người theo dõi chúng ta rồi không? Cho nên chúng ta phải bí mật trốn thoát."
"Anh xuống dưới trước đi." Giang Thành không có ý giải thích với anh ta: "Chỗ cạnh chân phải của anh có một chỗ nhô ra, anh có thể giẫm lên, sau đó đi xuống..."
Nhưng Giang Thành còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy một bóng đen rất lớn lóe lên từ cửa sổ, sau đó giọng nói yếu ớt của tên mập từ phía dưới truyền đến: "Bác sĩ, anh vừa nói gì thế, tôi không nghe thấy."
"Anh tránh ra một chút, tránh đường phía dưới ra." Qua mấy giây, Giang Thành nói với người phía dưới.
"Ổ ổ." Phía dưới truyền đến giọng nói lí nhí của tên mập, hiển nhiên là đang nhường chỗ ra cho bác sĩ.
Giang Thành hai tay bám vào cửa sổ, treo thân ở bên ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại trước, dùng thứ gì đó chặn lại, cuối cùng đạp lên chỗ nhô ra rồi nhảy xuống.
Khẽ phủi phủi quần áo, Giang Thành thấp giọng nói: "Chú ý dưới chân, đi theo tôi."
Hai người đi trong con ngõ, đại khái đi bộ khoảng 20 phút, cuối cùng đi theo một con đường nhỏ tối tăm đến trước cửa một ngôi nhà.
Đây là một ngôi nhà gỗ, không dễ thấy trong các tòa nhà lân cận, nhìn như được xây dựng theo phong cách cuối thế kỷ trước.
Cửa sổ được che bằng vải nhựa, bên trong có ánh sáng yếu ớt lọt qua.
Trên cánh cổng sắt khép kín của hàng rào đều đã rỉ sét, hai bên cổng có dán câu đối trắng bạc phai màu.
Không nhìn thấy hoành phi, nhưng đoán chắc người sống ở đây cũng Nơi này hình như là một ngôi làng trong thành phố, tên mập chưa từng tới đây, nhưng nhìn dáng vẻ quen thuộc của bác sĩ, anh ta biết nơi này đối với với bác sĩ mà nói rất quen thuộc .
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe bác sĩ nhắc đến.
Không gõ cửa, Giang Thành đưa tay xuyên qua khe hở trên hàng rào, di chuyển xuống phía dưới, sau đó nghe thấy một tiếng "cạch".
Rút tay lại, khẽ đẩy nhẹ, cửa đã mở ra.
Sau khi vào cửa, bên trong là một khoảng sân, không lớn, hai bên có không ít đồ lộn xộn chất đống, còn có một bể chứa nước lớn mà người trong thành hiếm thấy được.
Có ánh sáng trong căn phòng bên trái, căn phòng có cửa sổ được che bằng vải nhựa.
Đứng trước cửa phòng, tên mập nhìn thấy bàn tay đưa ra của Giang Thành đang run run, nhất thời anh ta cũng thấy căng thẳng theo, dường như có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Cọt kẹt——"
Cửa bị đẩy ra, sau cửa còn treo một tấm rèm che rất dày, ánh sáng xuyên qua khe hở ở giữa tấm rèm, tên mập biết thứ này, ở nông thôn nó được dùng để chống lạnh.
Vén rèm lên, phía sau là một căn phòng rất bình thường, nhưng cách bố trí bên trong... tên mập mở to mắt, giống hệt phòng ngủ của bác sĩ trên tầng hai của phòng làm việc!
Trên mặt đất là một tấm nệm, phía trước bàn có một người đang đứng.
Toàn thân mặc một bộ đồng phục cảnh sát, chiếc áo sơ mi bó sát tôn lên phần thân trên một cách rung động lòng người, cộng thêm khuôn mặt thoát khỏi trần tục kia, cũng như đôi mắt ...
"Sếp Lâm!" Phản ứng của tên mập còn cường điệu hơn cả Giang Thành, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Uyển Nhi chỉ nhìn Giang Thành, hơi nghiêng đầu, hai người đều không lên tiếng, giống như đang thi xem ai kiên nhẫn hơn.
Ngay cả là tên mập cũng có thể nhìn ra, bác sĩ không nói gì, là bởi vì hắn đang tức giận.
Trước khi đến đây, tên mập đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, nhưng quả thực không nghĩ đến, có thể gặp được bà chủ Lâm nhanh như vậy, những câu hỏi vốn đã chuẩn bị từ lâu, giờ đây đột nhiên đều đã quên "Cậu tới rồi." Cuối cùng vẫn là Lâm Uyển Nhi lên tiếng trước: "Nhìn thấy kí hiệu để lại cho cậu rồi?"
"Tôi vừa hay đi ngang qua." Giang Thành nói: "Nhìn thấy bên ngoài sáng đèn nên muốn vào trong xem thử, không ngờ chị cũng ở đây."
Lâm Uyển Nhi mỉm cười, cũng không vạch trần hắn.
Giang Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Uyển Nhi, từ trước đến nay, hắn luôn coi Lâm Uyển Nhi là người đáng tin cậy nhất, là chị gái của mình.
Ngay cả sau khi phát hiện ra tất cả những điều bất thường ở cô, hắn vẫn kìm chế, không nghi ngờ cô, như thể chỉ cần hắn cố tình phớt lờ, là có thể giữ cho giấc mơ này không bị tan vỡ.
Lâm Uyển Nhi vẫn là Lâm Uyển Nhi đó, hắn cũng vẫn là chính hắn.
Nhưng hiện thực cuối cùng vẫn là hiện thực, sau khi giấc mơ vỡ tan như bong bóng, thứ còn lại dù có tàn khốc đến đâu cũng chính là chân tướng.
"Chị rút cuộc là ai?" Giang Thành nhịn không được hỏi, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói run rẩy của hắn, lông mày của Lâm Uyển Nhi cũng giật giật một cái, nhưng cô vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười trên mặt.
"Cậu đã đoán ra rồi không phải sao?" Lâm Uyển Nhi nói.
"Đứng đẳng sau chị không phải Người Gác Đêm, mà là quốc gia." Giang Thành nói: "Trừ nó ra, tôi không thể tưởng tượng ra còn có thứ gì khác có năng lực xóa bỏ dấu vết tồn tại của một người."
"Năng lượng mà chị có ở Dong Thành cũng là do nó ban cho chị, cho nên chị mới có thể ngang ngược không kiêng ky đến như vậy." Câu này Giang Thành không hề nói bậy bạ, những năm này, hắn chưa từng thấy Lâm Uyển Nhi bị bắt nạt, cô là một người rất ghét phiền phức, cho nên thông thường cũng không chủ động bắt nạt người khác.
Đương nhiên, có một số không có mắt thì ngoại lệ.
Ví dụ như phú bà uy hiếp Bì Nguyễn kia, cho dù không chết, thì ở trên mảnh đất Dong Thành này, cũng đừng nghĩ đến chuyện ở lại được nữa.