Chương 805: Tụ Long
Chương 805: Tụ LongChương 805: Tụ Long
Ban đêm, Giang Thành hiếm khi có được một giấc ngủ ngon đến thế, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến hắn mệt mỏi cả về tỉnh thần và thể chất, đã lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi thoải mái.
Ngược lại là tên mập nằm bên ngoài phòng ngủ lại bị mất ngủ.
Anh ta chỉ cần nhắm mắt lại, là khuôn mặt của Vương Kỳ, anh ta đã chết rồi, nhưng ý thức vẫn bị mắc kẹt trên chiếc xe buýt quỷ dị đó.
Giơ cánh tay lên, chiếc cúc bình an đeo trên cổ tay, tầm nhìn dần mờ đi, thông qua cái lỗ nhỏ ở giữa chiếc cúc bình an, anh ta dường như nhìn thấy Vương Kỳ đang đứng một mình trên xe buýt, chỉ để lại một cái bóng lưng, còn chiếc xe kia, lại đang cách mình càng ngày càng xa hơn.
Bất kể anh ta có đuổi theo và la hét thế nào từ phía sau, Vương Kỳ vẫn không hề quay đầu lại.
"Cho dù có phải dỡ cái xe đó ra, tôi cũng phải đưa anh về nhà." Tên mập siết chặt chiếc cúc bình an, nắm đấm to như bao cát kêu lên răng rắc. ....
Sáng sớm hôm sau, tên mập rón rén xuống tầng, ra ngoài mua bữa sáng rồi lên tầng gọi bác sĩ xuống ăn.
"Bác sĩ, hôm nay anh ăn tạm một bữa đi, con phố ăn sáng ở đầu ngõ phía sau đã bị phong tỏa rồi, tôi phải đi rất xa, mới tìm thấy một quán bán đồ ăn sáng." Tên mập nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi nói, mùi vị của quán ăn này đúng là có hơi khó chấp nhận.
"Phong tỏa rồi?" Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy xung quanh còn có cảnh sát túc trực, lối vào ngõ cũng đã bị giăng dây phong tỏa, chắc là để chấn chỉnh." Tên mập giới thiệu: "Đúng rồi, trung tâm thương mại ngay bên cạnh anh còn nhớ chứ, cũng đóng cửa rồi, tôi thấy bên ngoài dán nói là để tu sửa."
Nghe vậy, Giang Thành khẽ cau mày, hắn biết trung tâm thương mại đó, có tên là trung tâm thương mại Tụ Long, có quy mô trung bình, nhưng độ nổi tiếng vẫn luôn rất tốt.
Cách phòng làm việc không xa, có một quán cà phê rất ổn, đôi khi có một số khách hàng không tiện đến nhà sẽ thu xếp gặp nhau ở đó.
Nhưng điều kỳ lạ là, anh ta nhớ trung tâm thương mại đó mới được sửa sang năm ngoái, vậy tại sao lại cần phải sửa sang lại?
Hơn nữa bây giờ đang là mùa cao điểm, lựa chọn tu sửa lại vào thời điểm nàv là khâng kinh doanh nữa eao2 "Bác sĩ, anh vẫn chưa ăn no có phải không, này, trứng lá trà (*) cho anh, hôm nay tôi về muộn, trong nhà chỉ còn một quả trứng lá trà thôi." Tên mập trong lòng có hơi không cam tâm nói. (* trứng luộc trong nước trà)
Sau khi bị tên mập cắt ngang, Giang Thành thẳng thừng không nghĩ nữa, chuyện của mình đã đủ đau đầu rồi.
Khi Giang Thành nhìn thấy quầng thâm dưới mắt tên mập, hắn biết chắc chắn đêm qua tên mập đã lại suy nghĩ lung tung, không phải là Vương Kỳ, thì là Bì Nguyễn, cho nên mới không nghỉ ngơi tốt.
"Hôm nay không có việc gì mấy, lát nữa tôi sẽ hoãn lại mấy cuộc hẹn trước đó, anh lên tầng nghỉ ngơi đi." Trầm ngâm một lát, Giang Thành đem trứng lá trà mới bóc vỏ đặt trước mặt tên mập: "Hôm nay tôi ở nhà sắp xếp lại manh mối, anh cứ yên tâm đi nghỉ, có chuyện gì tôi sẽ gọi."
Giang Thành đang định nói anh không cần nấu bữa trưa, tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng lại sợ tên mập nhớ tới Bì Nguyễn thường xuyên đưa đồ ăn cho bọn họ, nên đổi chủ đề nói: "Bữa trưa tôi sẽ sắp xếp ."
Không ngờ, tên mập lại rất bất hợp tác ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chính mình: "Bác sĩ, anh muốn nấu ăn?"
"Anh đang nói cái gì vậy? Ngày xưa lúc còn ở một mình, ngày nào tôi cũng đều tự nấu ăn." Giang Thành bất mãn oang oang lên: "Tôi còn biết nấu thức ăn đấy!"
"Mì gói xào với gói gia vị không được coi là xào đâu." Tên mập nhắc nhở.
Giang Thành vươn tay làm tư thế định đoạt lấy trứng lá trà trước mặt tên mập: "Trả lại trứng lá trà cho tôi, anh không xứng dùng nó."
Động tác của tên mập di lại nhanh hơn Giang Thành rất nhiều, một phát lấy trứng lá trà đi, cười toe toét nói: "Bác sĩ, chiếm được chút lợi của anh khó lắm, có thể được ăn trứng lá trà anh bóc vỏ cho, coi như tôi có chết cũng nhắm mắt."
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi tên mập nhìn thấy khuôn mặt đang rất tốt của Giang Thành, lập tức tối sầm.
Còn chưa kịp đợi anh ta phản ứng lại, cổ áo đã bị tóm lấy, một lực rất lớn kéo anh ta đến, khiến trứng lá trà rơi xuống đất.
Giang Thành hai tay nắm lấy cổ áo của anh ta, trong mắt như sắp phun lửa ra ngoài: "Cái đồ ngu ngốc này! Cái gì mà chết với không chết, anh đang nói nhảm cái gì vậy hả!"
Tên mập bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức môi trắng bệch, run rẩy không nói được lời nào. "Lần sau anh còn dám nói bậy, tôi sẽ xé nát cái mồm này của anh ra!" Giang Thành hất mạnh anh ta ra, tên mập loạng choạng lùi lại mấy bước, đụng phải ghế sô pha, suýt chút nữa ngã xuống.
"Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"
Đầu óc tên mập trở nên trống rỗng, hai chân như xúc xích run rẩy, vô thức đi về phía cửa.
"Đồ ngốc! Cút đi cho tôi!" Một chiếc đĩa bay tới đập vào chân tên mập, mảnh vụn văng khắp nơi, Giang Thành lớn tiếng mắng anh ta, gân xanh trên trán nổi rõ, chỉ về phía cầu thang nói: "Cút lên kia, lên tầng cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt đó của anh! Nhìn thấy đã phiền rồi!"
Tên mập lập tức quay người cút lên tầng, từ đầu đến cuối trong miệng cũng không dám thốt ra từ "không".
Trên thực tế, lúc lên đến tầng trên, tên mập đang ngồi một mình trên sô pha, lắc lắc đầu, cho đến bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.
Anh ta chỉ nói đùa một câu thôi, trước đây cũng vậy mà.
Nhưng không hiểu tại sao, lần này bác sĩ lại tức giận đến thế, suýt chút nữa anh ta đã tưởng rằng bác sĩ sẽ giết mình.
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến quỷ dị, Giang Thành ngồi một mình trên ghế sofa, trên sàn vẫn còn những mảnh đĩa vỡ, còn có quả trứng lá trà không biết kiếp trước mình đã làm gì nên tội.
Quả trứng lá trà rơi xuống đất, lòng trắng trứng vỡ ra, lòng đỏ bên trong vỡ tung khắp sàn.
Giang Thành cúi đầu, một mình ngồi ở trên sô pha, cúi người lấy hai tay che mặt, run rẩy không tự chủ được, khẽ nức nở.
Không biết qua bao lâu, từ trên tầng truyền đến tiếng bước chân thận trọng, một cái đầu to lén lút từ trong góc ló ra: "Bác sĩ, anh... anh nguôi giận chưa?"
Giang Thành đã dọn dẹp xong hiện trường đang ngồi trước máy tính, lạch cạch gõ bàn phím, cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Tên mập tự chuốc vạ vào thân, nghĩ tốt nhất nên nhanh chóng nói chuyện chính thôi, nếu không lát nữa lại bị mắng, gần đây tâm trạng của bác sĩ có vẻ không ổn định cho lắm: "Bác sĩ." Tên mập đưa điện thoại ra lắc lắc: "Người anh em Hòe Dật vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng có chuyện muốn tìm chúng ta."
Ngưng một chút, anh ta nhanh chóng giải thích: "Người anh em Hòe Dật đầu tiên là nghĩ đến việc tìm bác sĩ, nhưng gửi tin nhắn cho anh, anh khâng trả lời. cho nên mới nah# đến tôi" "Có chuyện gì không?" Giang Thành nghiêng đầu liếc nhìn tên mập một cái.
Theo phản xạ có điều kiện bình thường, tên mập lập tức đứng thẳng lên: "Không có, anh ấy chỉ nói có việc gấp, tôi nghĩ chắc là chuyện khá quan trọng, không tiện nói chuyện qua điện thoại ."
Giang Thành đi đến ghế sofa, nơi để điện thoại di động, vẫn chưa tắt chế độ yên tĩnh.
Quả nhiên có tin nhắn đến cách đây 10 phút.
Là của Hòe Dật, không sai.
Sau khi bấm vào, bên trong chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: "Anh Giang, có chuyện gấp, nhanh trả lời."
Tin nhắn càng ngắn, việc càng khẩn cấp, Giang Thành suy nghĩ một chút, lập tức gửi tin nhắn lại cho Hòe Dật, đối phương gần như trả lời ngay lập tức.
Biết có một số việc không tiện nói qua điện thoại, Giang Thành lại không muốn rời khỏi phòng làm việc quá xa, nên chỉ định một quán trà gần đó, nói sẽ gặp nhau ở đó sau một tiếng nữa.