Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 804 - Chương 804: Tư Lợi

Chương 804: Tư lợi Chương 804: Tư lợiChương 804: Tư lợi

Người đàn ông cao bồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vị trí của Vô, thấp giọng nói: "Mệnh lệnh của tiên sinh là giữ chân anh ta, không cho phép trốn thoát, nhưng cũng không được làm bị thương." Anh ta nheo mắt: "Nếu thật sự muốn giết anh ta, cậu cho rằng anh ta có thể sống sót đến bây giờ trong tay ba chúng ta sao?"

"Cũng đúng." Cậu bé ra vẻ vuốt cằm nói.

Mặc dù ngoài miệng không tha cho ai, nhưng đối với thực lực của ba tên này, với tư cách là số 13, cậu ta vẫn biết rỡ.

Số 1,2 và 3 của Đỏ Thẫm đều tập hợp đông đủ, ba người bọn họ muốn hợp lực để bóp cổ một người, dựa trên tính toán của bản thân, số người có thể sống sót chỉ đếm được trên một bàn tay.

Trong tương lai có thể sẽ có cơ hội, nhưng ở hiện tại thì, bóng đen trước mặt cậu ta vẫn chưa đủ tư cách.

"Đầu hàng đi, Đỏ Thẫm chúng ta có chính sách." Số 13 hét lên, kéo dài cổ họng ra: "Chúng ta ưu đãi tù binh!"

"Cọt kẹt——"

Cánh cửa cũ mở ra, Lâm Uyển Nhi là người đầu tiên bước ra ngoài, Giang Thành đi theo phía sau Lâm Uyển Nhi, duy trì một phạm vi mà hắn cho là an toàn.

Tên mập thì lon ton đi theo Giang Thành, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Lâm Uyển Nhi nhìn Vô ở giữa sân: "Những gì tôi muốn nói, chắc hẳn là bọn họ đều đã nói hết với anh rồi, giá cả anh có hài lòng không?"

"Chỉ cần anh từ bỏ cánh cửa trên người cậu ấy, thứ mà tôi nói coi như là để đền bù cho anh." Lâm Uyển Nhi thay đổi giọng điệu: "Nhưng hy vọng anh hiểu rằng, đồ của tôi không phải dễ dàng có được như vậy, trong khoảng thời gian này, anh phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu ấy." Lâm Uyển Nhi chỉ vào Giang Thành nói.

Vài giây sau, trên mặt đất xuất hiện một dòng chữ máu xiêu vẹo: "Đưa đồ cho tôi."

Lâm Uyển Nhi liếc nhìn số 13 trong góc, số 14 hiểu ý, mỉm cười lấy ra một thứ giống như trục cuốn tranh từ trong tay rồi từ xa ném về phía Vô.

Sau khi Vô đón lấy nó bằng một tay, không mở nó ra ngay lập tức, mà nhìn vào Giana Thành và Lâm Livển Nhị mêt cái rải vet mâêt cái biến mất trong nháy mắt.

Cùng lúc đó, dưới chân Giang Thành lại xuất hiện cái bóng của chính mình.

Giang Thành cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn chỉ chú ý tới cái nhìn phức tạp cuối cùng của Vô, phát hiện ra sự không cam tâm nhưng lại không có lựa chọn nào khác.

"Chị đã làm gì anh ta rồi?" Giang Thành hỏi.

Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa tay ra, không biết từ lúc nào, trên bầu trời bay lơ lửng những hạt mưa nhỏ, một giọt mưa vừa vặn rơi xuống lòng bàn tay Lâm Uyển Nhi.

"Mau sớm quay về đi, tôi không giữ cậu thêm nữa." Lâm Uyển Nhi thu lòng bàn tay lại, nhìn về phía Giang Thành: "Tôi cũng không có gì để dặn dò cậu, những cái cần dạy, cậu đầu đã học được rồi, hơn nữa còn tốt hơn cả tôi nghĩ."

"Trong khoảng thời gian này đừng tới tìm tôi, cậu cũng tìm không được, thời điểm thích hợp, tôi sẽ tới tìm cậu." Lâm Uyển Nhi cuối cùng nói.

Giang Thành xoay người rời đi, khi tên mập đi ngang qua Lâm Uyển Nhi, phát hiện ra Lâm Uyển Nhi đang nhìn mình, bác sĩ không chào hỏi gì đã rời đi, anh ta cảm thấy mình nên nói gì đó, gãi gãi đầu, cuối cùng nặn ra mấy chữ: "Sếp Lâm, chị hãy bảo trọng!"

"Cậu cũng vậy." Lâm Uyển Nhi gật gật đầu.

Tên mập vừa định đuổi theo bác sĩ thì chợt nghe thấy một câu: "Tiểu Thành giao cho cậu đấy."

Là giọng nói của Lâm Uyển Nhi!

Nhưng điều kỳ lạ là khi tên mập quay người lại thì phát hiện Lâm Uyển Nhi đã quay người đi về phía phòng.

"Chuyện gì vậy?" Tên mập chớp mắt: "Là mình bị ảo giác sao?" Vừa đi về phía Giang Thành, vừa nghĩ chắc chằn là mình đã bị ảo giác rồi, bác sĩ làm gì cần mình chăm sóc, là bác sĩ vẫn luôn chăm sóc cho anh ta mới đúng.

"Người Gác Đêm không phải kẻ ngốc, những hành động này của chị chưa chắc đã che giấu được bọn họ, đừng cảm thấy kế hoạch không chút sơ hở mà mất cảnh giác." Giang Thành đã đi tới cửa sân, quay lại hướng về phía căn phòng nói. ...

Mượn sự bao trùm của bóng tối, Giang Thành không đi theo con đường đã tới, mà đi một con đường khác, mất gấp đôi thời gian, mới lòng vòng auav về đến nhàng làm viêc. Trời vừa tối, đường đá lại trơn trượt sau cơn mưa, mặc dù tên mập linh hoạt đến như vậy, nhưng vẫn bị ngã một cái.

Sau khi trở lại phòng làm việc thì đã là nửa đêm sau, tên mập thay ra một bộ quần áo sạch sẽ đi đến ghế sofa trên tầng hai phát hiện bác sĩ còn chưa đóng cửa phòng ngủ.

Đến gần cửa, Giang Thành ngồi một mình trên đệm, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

"Bác sĩ." Tên mập gõ cửa.

Vì bác sĩ không thích có người vào phòng ngủ của hắn, nên không có sự cho phép của bác sĩ, tên mập chỉ đành đứng ngoài cửa gọi hắn.

"Bác sĩ." Giang Thành không trả lời, tên mập lại gọi một tiếng nữa.

Lúc này hắn mới phản ứng lại, nhưng khi Giang Thành từng chút một ngẩng đầu lên, sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại của tên mập đột nhiên thay đổi, lập tức đi vào phòng ngủ nói: "Bác sĩ, anh làm sao thế, sao lại..."

Khuôn mặt ngẩng lên của Giang Thành, hai mắt đỏ hoe, trên má còn có nước mắt.

Tên mập không đi sâu vào việc sao bác sĩ lại có thể khóc, anh ta vừa rồi chỉ là trong một khoảnh khắc, đã cảm nhận được sự bi thương của người đàn ông này.

"Tôi không thể nhìn thấu chị ấy nữa, có thể là chị ấy đang gạt tôi. Tôi không biết có nên tin chị ấy hay không, chị ấy bấy lâu nay vẫn luôn gạt tôi..." Bàn tay của Giang Thành cũng đang run rẩy theo.

Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Thành là kiên cố không thể phá vỡ, hắn cường đại, nhạy bén, còn có một trợ thủ như Vô, là cốt lõi của kế hoạch Vực Sâu!

Nhưng tên mập chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh ta chỉ cảm thấy bác sĩ đi cả một chặng đường đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì, đã phải một mình vùng vẫy cố gắng sống sót trong ác mộng thì thôi, còn phải gánh vác hy vọng của nhiều người đến như vậy.

Bản thân không giúp được gì nhiều, còn luôn là gánh nặng cho bác sĩ, Hòe Dật còn khá hơn một chút, nhưng mà nếu như không có bác sĩ, cái đầu kia của anh ta cũng sẽ bị quỷ vặt xuống dùng làm bóng đá thôi.

Tên mập đưa tay ra nắm lấy tay Giang Thành, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh như băng, giống như vừa được vớt ra khỏi hầm băng vậy.

Chờ khi tay của bác sĩ đã ngừng run rẩy, tên mập mới lên tiếng: "Bác sĩ, tôi tin rằng sếp Lâm, chị ấy không gạt anh." "Trước kia chị ấy không nói sự thật cho anh biết, có lẽ cũng không phải hoàn toàn là vấn đề kế hoạch, cũng là đang bảo vệ anh." Tên mập ngưng một chút, tiếp tục nói: "Không phải trước đây anh đã từng dạy tôi, phải nhìn vấn đề từ góc độ lý trí, nhưng đừng nhìn người ta dưới góc độ lý trí." Giọng điệu của anh ta dịu đi: "Con người là động vật cảm xúc, dù ít dù nhiều, đều có tư lợi."

"Tôi cảm thấy..." Tên mập nhìn Giang Thành, dùng giọng điệu rất khẳng định gật đầu nói: "Bác sĩ, anh chính là tư lợi của sếp Lâm."

"Anh nghĩ mà xem, nếu như chị ấy muốn gạt anh, có cần phải làm phức tạp như hôm nay không?" Tên mập vỗ vỗ vai Giang Thành: "Cho nên, bác sĩ, đừng băn khoăn nữa, hãy mở lòng ra, nghe lời tôi, sếp Lâm không phải đã nói rồi sao, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, tôi nghĩ sẽ sớm thôi, đến lúc đó những vấn đề mà anh không thể nghĩ ra, anh lại hỏi chị ấy là được, chị ấy chắc chắn sẽ nói cho anh biết!

Tên mập nói những lời này hoàn toàn là theo bản năng, ban đầu anh ta còn lo lắng bác sĩ sẽ không tin, nhưng khi anh ta càng nói càng thuận, đôi mắt ảm đạm của bác sĩ đã dần dần sáng lên: "Anh nói đúng." Giang Thành xoa xoa mặt mình: "Những vấn đề không thể nghĩ ra, lần sau tôi lại hỏi."

Tâm trạng của tên mập cũng theo đó mà khá hơn, nhoẻn miệng cười nói: "Vậy là đúng rồi!"
Bình Luận (0)
Comment