Chương 803: Nói chuyện phiếm
Chương 803: Nói chuyện phiếmChương 803: Nói chuyện phiếm
Giang Thành hoàn toàn hiểu được hậu quả của những gì Lâm Uyển Nhi nói, một khi những phần tử nguy hiểm này trốn thoát, vậy thì Người Gác Đêm vốn dĩ là lấy danh nghĩa bảo vệ con người khỏi sự tấn công của sự kiện linh dị kia, sẽ bỏ đi sự ngụy trang, không còn bất cứ kiêng ky gì nữa, bọn sẽ phát động các cuộc tấn công và ám sát, thậm chí còn chủ động tạo ra các loại sự kiện linh dị khác nhau...
Chuỗi hậu quả do việc này gây ra cũng như ảnh hưởng to lớn đến xã hội mới là điều đáng sợ nhất, cũng là điều mà gã khổng lồ đằng sau Lâm Uyển Nhi lo lắng nhất.
"Điều chúng ta muốn không phải là tiêu diệt hoàn toàn Người Gác Đêm, mà là dọn dẹp, chữa trị, cũng giống như muốn vết thương lành lại, trước tiên phải loại bỏ phần thịt thối." Lâm Uyển Nhi tiếp tục nói: "Bản thân Người Gác Đêm không sai, sai là chỉ nằm ở một bộ phận các lão già trong đó thôi."
"Bọn họ đã phản bội lại lời thể ban đầu, cố gắng lật đổ và tạo ra một thế giới mới của riêng mình."
"Hạ Đàn mà chị nói cũng là người của 13 gia tộc?" Giang Thành suy nghĩ một chút, hỏi.
"Đúng vậy, ông ta xuất thân từ nhà họ Hạ." Lâm Uyển Nhi tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nhướng mày thon dài, thân trên nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Thành, dùng giọng điệu vui tươi nói: "Cái cô Hạ Manh có mối quan hệ khá tốt với cậu kia, bọn họ là người một nhà."
Giang Thành vốn dĩ đã không thể làm gì Lâm Uyển Nhi, sau khi thấy Lâm Uyển Nhi vẫn là bộ dạng như cũ, không khỏi cau mày, cơ thể vô thức co lại sau, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi đang cùng chị đàm phán đấy, Lâm Uyển Nhi, chị nghiêm túc một chút đi!"
"Nói cứ như là trước đây không nghiêm túc vậy." Lâm Uyển Nhi giả vờ ngạc nhiên.
Đây là một người phụ nữ mà không thể hiểu theo lẽ thường được, Giang Thành đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, sự hiểu biết về cô chỉ giới hạn ở việc cô rất thông minh, lai lịch sâu, có quan hệ rộng rãi, năng lực mạnh. Tất nhiên, có một điểm quan trọng nhất là, đầu óc cũng không được bình thường cho lắm.
Một phần lớn lý do Giang Thành trở thành bác sĩ tâm thần là để nghiên cứu và hiểu Lâm Uyển Nhi, từ đó chữa khỏi bệnh cho cô.
Câ ấv hi bênh. đây là không còn nghỉ naờ dì nữa. "Hạ Manh cũng là người của 13 gia tộc, khó trách Người Gác Đêm phái người tới bảo vệ cô." Giang Thành nhớ lại lần nhiệm vụ mà hắn tham gia cùng với Hạ Manh.
"Nhà họ Hạ hiện tại cũng là đồng minh của chúng ta rồi, sẽ hỗ trợ chúng ta, thanh trừng lãnh đạo cấp cao của Người Gác Đêm." Lâm Uyển Nhi lại biến thành người phụ nữ nghiêm túc kia.
"Chỉ sợ không chỉ có một mình nhà họ Hạ." Giang Thành thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, trong Người Gác Đêm có rất nhiều người không thể chịu nổi hành động của những lão già đó, nhưng vì liên quan đến lợi ích gia tộc nên phần lớn vẫn đang chờ đợi." Lâm Uyển Nhi thẳng thừng nói: "Trong khoảng thời gian này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giành được sự ủng hộ của những người này ".
Tên mập nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như bọn họ không ủng hộ kế hoạch của các chị thì sao?"
Lâm Uyển Nhi quay đầu nhìn tên mập, mỉm cười, dùng giọng điệu khá dịu dàng nói: "Vậy thì giết luôn cả bọn họ đi, tôi là đang cứu bọn họ, không phải cầu xin bọn họ."
Nụ cười của Lâm Uyển Nhi khiến tên mập lạnh sống lưng, anh ta lập tức im lặng, nghĩ rằng tốt nhất mình không nên quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện.
Từng giây từng phút đều là một công việc lớn nhằm cứu rỗi thế giới, bản thân mình tham gia vào làm gì.
Giang Thành ngược lại không nói gì đặc biệt, dáng vẻ khom lưng khuy gối cầu xin người khác của Lâm Uyển Nhi, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được ra.
Một lúc sau, hắn tiếp tục hỏi: "Người đàn ông trung niên bên cạnh Hạ Manh, chị có thông tin của ông ta không?"
Nói xong, dường như lo lắng Lâm Uyển Nhi hiểu lầm, Giang Thành lại đưa tay ra dấu lên cằm nói: "Chỗ này có một vết sẹo, không thân thiện..."
Lâm Uyển Nhi gật đầu đáp: "Ông ta tên là Cung Triết, sau khi Hạ Đàn bị cửa ăn mòn hoàn toàn, ông ta chính là Định Hải Thần Châm của nhà họ Hạ, địa vị trong nhà họ Hạ chỉ đứng sau gia chủ đương nhiệm Hạ Uyên."
"Ông ta là môn đồ cấp cao." Giang Thành kiên định nói.
Lâm Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng nhìn lại và nói ngắn gọn: "Rất mạnh."
"Liểu rồi" Giano Thành đán. "Đứa trẻ mà nhà họ Hạ được lựa chọn để tham gia Đỏ Thẫm, chính là con của Cung Triết." Lâm Uyển Nhi nói: "Người này, cậu đã gặp qua rồi, số 6, Trần Nhiên."
Giang Thành nheo mắt lại: "Là anh ta!"
Nhớ lại bộ dáng Cung Triết và Trần Nhiên, Giang Thành cảm thấy bọn họ chẳng giống nhau chút nào, đây mà là con ruột sao?
Có điều khí chất của hai người, thì cũng có một chút chút quỷ dị giống nhau, Giang Thành suy nghĩ một lát, cũng không thể diễn tả được.
Giang Thành đang định hỏi thêm gì đó thì thấy Lâm Uyển Nhi đứng lên nói: "Hôm nay đến đây thôi, sau này vẫn sẽ có cơ hội."
"Nhưng tôi vẫn còn có một số vấn đề muốn hỏi." Giang Thành kiên trì nói.
"Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng anh ta thì không thể đợi được nữa." Lâm Uyển Nhi chỉ ra ngoài cửa sổ, khi lời vừa dứt, không gian bên ngoài cửa sổ vặn vẹo.
Một bóng đen đứng ở giữa sân, trong tay cầm một thanh đao dài, mũi đao trượt xuống, cắm vào đất một tấc.
Toàn thân trên dưới của bóng đen gần như sôi sục, một đôi mắt đỏ sậm lạnh lùng nhìn về một phương hướng, nhưng nơi đó rõ ràng là không có gì cả.
"Cút ra đây cho tôi!"
"Hi hi." Ở bên phải phía sau Vô, một người đàn ông đội mũ cao bồi bước ra, búng ngón tay và nói: "Đừng gắt gỏng thế, có được không, vừa rồi chúng ta đã chơi rất vui vẻ không phải sao, chúng ta hãy cùng nhau nhảy một điệu, cho đỡ buồn chán đi?"
Mắt thấy Vô không thèm để ý tới anh ta, người đàn ông đội mũ cao bồi lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn người đàn ông tự cho mình là người thanh cao dưới mái hiên bên trái, cười hi hi nói: "Tôi nói này số 3, anh đừng có suốt ngày đọc sách nữa được không, tôi dạy anh nhảy một điệu, các cô gái bây giờ không thích mọt sách đâu, bọn họ theo đuổi sự kích thích, chẳng hạn như..."
Khẽ lật qua một trang sách, người đàn ông tựa vào mái hiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói một từ: "Cút."
Người đàn ông cao bồi tự làm khó mình cũng không hề khó chịu, cười hi hi nhìn sang một hướng khác, là vị trí mà Vô đang nhìn chằm chằm, nhún vai nói: "Số 1, chơi đủ rồi thì ra đây đi, cái tên số 3 này đọc sách nhiều quá đến nỗi đầu hỏng luôn rồi, trong lòng ngoài tiên sinh ra, thì không thể có ai "Bốp" một tiếng, người đàn ông tựa vào mái hiên đóng cuốn sách lại, đứng thẳng lên, đôi mắt xanh lam lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm vào vị trí chỗ người đàn ông cao bồi, như thể giây tiếp theo sẽ tung ra một lưỡi dao sắc bén vậy.
Anh ta dường như đã quên mất, nhiệm vụ của ba người bọn họ hôm nay là giữ chân Vô.
Không được làm tổn thương anh ta, nhưng cũng không được để anh ta đi.
Trừ khi tiên sinh cho phép.
"Đùa một chút thôi, đừng coi là thật, là thật..." Người đàn ông cao bồi cười toe toét, nheo mắt nhìn số 3 Lạc Hà: "Anh đã thua rồi."
"Tôi yêu cầu các anh đừng tiếp tục vạch trần vết thương của người khác nữa có được không, hôm nay chắc đã đủ xấu hổ rồi chứ, 3 chọi 1 mà vẫn chưa hạ gục được người ta, vẫn còn mặt mũi ở đây nói chuyện phiếm?"
Một giọng nói cố làm ra vẻ từng trải vang lên sau lưng Vô, một cậu bé có khuôn mặt búp bê ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay cầm một bộ bài, trên mặt đất vẫn còn sót lại mấy lá bài, tức giận nói: "Sau này ra ngoài đừng nói là quen tôi nữa, thật là mất mặt."
"Được chứ, vậy lần sau khi số 8 tét đít cậu, cậu nhớ đừng có la hét như giết lợn nữa nhé, cầu xin các anh cứu tôi." Người đàn ông cao bồi cười càng tươi hơn: "Hoặc là gọi số 8 là bố."
Nghe vậy, thiếu niên đột nhiên từ dưới đất bật dậy, khuôn mặt tái mét, như đang nhớ lại một chuyện đã qua không thể chịu đựng nổi.