Chương 807: Xóa bỏ
Chương 807: Xóa bỏChương 807: Xóa bỏ
Ánh mắt của ba người dừng lại ở hai bức ảnh cuối cùng.
Một con ma-nơ-canh đứng ở giữa sảnh tầng một của trung tâm thương mại, hai bàn tay đang xách ngược hai cái chân người, trông có vẻ như đang quan sát, ở phía trước người của ma-nơ-canh, là có một thi thể đã mất đi hai chân.
Trong một bức ảnh khác là ma-nơ-canh hơi cúi người xuống, nhặt một cái đầu người từ dưới đất lên, ma-nơ-canh không có đầu, trông động tác thì có vẻ như là muốn đặt cái đầu người kia lên cổ của mình.
"Lúc 10:15 tối qua, ma-nơ-canh tủ kính trong trung tâm thương mại Tụ Long bắt đầu đồng thời hoạt động, tấn công tất cả những người sống trong trung tâm thương mại, toàn bộ quá trình kéo dài khoảng 40 phút."
"Lúc đó bên trong đã không còn khách hàng nữa rồi, những người còn ở lại đều là nhân viên, tính thêm cả những người bị thương nặng, thì tổng cộng chỉ có bốn người sống sót." Hòe Dật hạ nhỏ giọng nói: "Bây giờ những người này đã bị đưa đến bệnh viện để kiểm soát rồi, trong đó có hai người đã phát điên."
"Theo hồi ức của một người sống sót, lúc đó khi anh ta nhận ra có gì đó không ổn, lập tức chạy về phía cửa, nhưng khi chạy đến nơi lại phát hiện cửa có làm thế nào cũng không mở được, mà rõ ràng là cửa không hề khóa!"
"Sau đó anh ta lợi dụng lúc hỗn loạn chạy đến lối thoát hiểm, vẫn như thế, cửa không khóa, nhưng mà không thể mở được, anh ta không thể thoát ra ngoài."
"Anh ta tìm được một bình cứu hỏa, dùng lực mạnh để phá cửa, đó là một chiếc cửa kính, đừng nói là đập được vỡ, mà ngay cả một chút tổn hại bên trên cũng không có."
"Anh ta men theo khe cửa, hét lớn ra ngoài. Bên ngoài chính là phố đi bộ, cách đó không xa có mấy người bán hàng rong bán đồ ăn vặt."
Hòe Dật lắc đầu: "Nhưng đều vô dụng, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, theo cách nói của người đàn ông, trong cửa và ngoài cửa giống như hai thế giới tách biệt vậy."
"Sau đó... sau đó anh ta nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, không phải là kiểu tiếng bước chân, mà là lạch cạch, lạch cạch... kiểu rất máy móc, nghe là đã biết không phải là người, anh ta biết, là những... là những con ma-nơ-canh đã tìm đến chỗ anh ta." xuống, mọi người đều đã bị bọn chúng giết gần hết rồi."
"Người đàn ông sợ hãi tột độ, nhưng anh ta không thể làm gì được, thực sự là một chút cũng không thể làm gì được, anh ta giương mắt đứng nhìn một con ma-nơ-canh khom lưng bước ra từ phía sau một góc, đằng sau còn kéo theo phần thân trên của một phụ nữ."
"Ngay khi người đàn ông tưởng mình sẽ chết chắc rồi, ma-nơ-canh đột nhiên ngừng chuyển động, tiếng bước đi cứng ngắc bên ngoài cũng biến mất."
"Anh ta đã đợi không biết bao nhiêu lâu, mới phản ứng lại, những con ma-nơ-canh ở đây đã biến trở lại bình thường, nhưng anh ta còn chưa kịp bỏ chạy, tầm nhìn chợt tối sầm lại, rồi bất tỉnh."
"Khi tỉnh lại, người đã ở trong bệnh viện rồi, bên cạn có cảnh sát canh gác 24/24."
"Em gái cũng như em rể của anh ta, cũng là nhân viên của trung tâm thương mại, nhưng họ không được may mắn như anh, đều đã chết hết rồi."
Giang Thành suy nghĩ một chút, nói: "Sự kiện này hiện tại đã xử lý như thế nào rồi?"
"Vẫn chưa có người tiếp nhận nhiệm vụ, có lẽ là bên phía Người Gác Đêm cũng không điều động được nhân lực, hiện tại... hiện tại chắc là phong tỏa hiện trường, chờ người có chuyên môn đến xử lý." Hòe Dật sau khi khẽ gõ máy tính mấy cái, rồi nói.
"Hãy nhận nhiệm vụ đi, chúng đi xử lý nó." Giang Thành nói.
Vừa nghe xong, vừa bưng chén trà lên, đang định uống chút nước làm dịu cổ họng, Hòe Dật chợt giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta đi?"
"Chúng ta đi." Giang Thành gật đầu.
Hòe Dật đặt cốc nước xuống, dùng ánh mắt tôi cảm thấy chắc chắn là anh bệnh rồi nhưng lại không dám nói thẳng, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Anh Giang, rắc rối của chúng ta cũng đã đủ nhiều rồi, tôi thấy lần này vẫn nên..." Hòe Dật chỉ còn thiếu bước nói toẹt ra câu 'cầu xin anh đừng lo chuyện bao đồng nữa'.
"Tôi có dự tính của mình." Giang Thành nói: "Lần này một mình tôi vào trong là được, hai anh ở lại bên ngoài, Hòe Dật, anh phụ trách liên lạc là được."
"Một mình anh?" Hòe Dật tất nhiên không hoàn toàn là lo lắng cho an toàn của Giang Thành, dù sao cũng là Đỏ Thẫm, giải quyết một nhiệm vụ cấp D vẫn không thành vấn đề.
Chỉ là t†trna khoảng thời ian nàv anh †a đã quen với viêc lần thành một nhóm với Giang Thành và tên mập rồi.
"Phù..." Hòe Dật bất đắc dĩ lắc đầu: "Như thế này đi, lần này chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau, một nhiệm vụ cấp D, cẩn thận một chút, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Đừng thấy mấy con ma-nơ-canh tủ kính này hung hăng, nhưng có Giang Thành và tên mập, hai vị đại lão Đỏ Thẫm ở đây, Hòe Dật thực sự không lo lắng về vấn đề an toàn cho lắm, anh ta chỉ không muốn gây thêm rắc rối không đáng có mà thôi.
"Nhưng..." Hòe Dật dừng một chút, nhỏ tiếng hỏi: "Anh Giang, anh có thể cho tôi một lý do được không?" "
"Tôi nghỉ ngờ sự kiện linh dị lần này là do con người tạo ra." Giang Thành đáp: "Muốn vào trong để xem có thể tìm được chút manh mối gì không, điều này đối với tôi rất quan trọng."
"Là ... là bọn Người Gác Đêm làm sao?" Hòe Dật thăm dò hỏi.
Giang Thành không xác nhận cũng không phủ nhận, thấy tình huống này, Hòe Dật cũng cảm thấy không tiện hỏi thêm.
"Anh đừng sợ, Hòe Dật." Tên mập dùng ánh mắt kiên định nhìn anh ta: "Có tôi ở đây, sẽ không để anh xảy ra chuyện."
"Được... được rồi." Hòe Dật quay trở lại giao diện ban đầu, sau khi hít một hơi thật sâu, bấm vào biểu tượng màu xanh lam ở cuối nhiệm vụ.
"Hửm?"
Hòe Dật lại bấm thêm mấy lần nữa, nhưng trên giao diện nhiệm vụ vẫn không có phản hồi nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vài giây sau, Hòe Dật như nhìn thấy chuyện thật khó tin, anh ta vậy mà lại không thể tiếp nhận nhiệm vụ nữa.
Quay lại giao diện chính, cột tài khoản của anh ta, đã biến thành màu xám.
"Xóa bỏ rồi..." Hòe Dật nhìn chằm chằm vào màn hình, môi run run nói: "Tài khoản của tôi đã bị xóa bỏ rồi, sao có thể như vậy?"
"Tài khoản trên một trang web bị xóa bỏ, được phân thành bao nhiêu tình huống?" Tên mập nhìn Hòe Dật liền cảm thấy có gì đó không ổn, hình như chuyện này rất nghiêm trọng.
"Chỉ có một loại." Hòe Dật nuốt nước miếng, nhìn Giang Thành cùng tên mập: "Chủ của tài khoản này, đã chết rồi."
"Nhưng anh vẫn còn đang sống sờ sờ ra đây mà." Giang Thành nói.
#Đna tôi vẫn còn eếng. tối aua tôi vẫn còn chơi bÙna các chi dâu rất vui vẻ, bọn họ còn khen ngợi thể lực của tôi tốt, làm sao tôi có thể chết được?" Hòe Dật cũng đang cảm thấy rất khó hiểu.
"Anh cũng là vừa mới chú ý tới điểm này thôi phải không?" Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy, trước khi tôi tới đây mới vừa đăng nhập vào trang web xem có tin tức gì mới không, kết quả sau khi nhìn thấy, liền lập tức thông báo cho hai anh đó."
Sau khi nói xong, Giang Thành chú ý đến sắc mặt của Hòe Dật có chút khác lạ, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại không biết có nên nói hay không.
"Anh đã nghĩ tới chuyện gì?" Giang Thành hỏi.
"Tôi..." Hòe Dật ngập ngừng một chút, dùng giọng điệu cổ quái nói: "Lúc mới tôi về đến khách sạn, có mở laptop ra xem một chút, không nghĩ đến việc đăng nhập vào trang web đâu, mà chỉ muốn đọc một số tin tức gần đây thôi, nhưng trang web lại tự hiện ra, yêu cầu tôi nhập lại một số thông tin ".
"Cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là một số thông tin rất cơ bản, trước đây cũng đã từng có, anh có thể coi đó là việc đánh giá về tình trạng hiện tại của người sử dụng tài khoản." Hòe Dật giải thích: "Chỉ là đơn giản là đưa mặt vào camera, thực hiện một số hành động chỉ định các thứ, cuối cùng đối chiếu đồng tử."
Trầm mặc hồi lâu, Giang Thành nói: "Xem ra anh đã không thông qua lần đánh giá này, hơn nữa sau khi đánh giá xong, bọn họ đã hủy bỏ tài khoản của anh."
"Là bọn họ, nghĩ rằng anh đã chết rồi."