Chương 808: Suy đoán
Chương 808: Suy đoánChương 808: Suy đoán
"Dựa vào cái gì chứ?" Hòe Dật với tư cách là đương sự có phản ứng rất mạnh mẽ.
"Có lẽ nào..." Tên mập ở một bên phát ra âm thanh yếu ớt, ngập ngừng nói: "Là bởi vì chiếc xe buýt đó."
Ngay khi hai từ "xe buýt" được nói ra, dường như nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống vài độ.
Giang Thành nhìn tên mập nói: "Nói tiếp đi."
"Tôi... tôi chỉ cảm thấy thật là trùng hợp, chúng ta vừa mới xuống từ chiếc xe buýt kia, thì tài khoản của người anh em Hòe Dật đã bị xóa bỏ." Tên mập phân tích: "Các anh hãy nghĩ đến những người đã gặp trên xe buýt, cùng lên xe với chúng ta ấy, cũng như những người đồng đội trong nhiệm vụ, bọn họ không phải đều là... người chết sao?"
Khả năng biểu đạt của tên mập ở mức trung bình, nhưng Giang Thành và Hòe Dật đều đại khái đã nghe hiểu: "Ý của anh là những người đã lên chiếc xe buýt kia, theo một nghĩa nào đó, đều đã chết rồi?" Hòe Dật không khỏi bị suy nghĩ này dọa sợ.
"Cũng có khả năng là vẫn còn sót lại một ít khí tức của xe buýt, nhưng..."
Tên mập còn chưa nói xong đã bị Giang Thành cắt ngang: "Là dấu ấn, chiếc xe buýt kia để lại dấu ấn trên người chúng ta, như vậy nó mới tìm được chúng ta."
"Dấu ấn..." Hòe Dật cảm thấy từ này vừa thích hợp lại vừa khủng khiếp.
Không ngờ mấy từ này vẫn là Lâm Uyển Nhi đã truyền cảm hứng cho mình, khi nhắc đến lão hội trưởng, Lâm Uyển Nhi đã dùng một từ, lãnh địa.
Chiếc xe buýt đó là lãnh địa của lão hội trưởng, người duy nhất thực sự thoát được, Hạ Đàn, chính là đã xé rách lãnh địa của lão hội trưởng, mới có thể rời đi.
Trong truyện ngụ ngôn cổ, những người có thể đi qua đường mặt trời lặn, cũng buộc phải bị đánh dấu, giống như thẻ thông hành đi từ thế giới này sang thế giới khác.
"Nếu nói như vậy... chiếc xe buýt đó, sẽ vẫn còn đến tìm chúng ta?" Đây chính là điều mà Hòe Dật lo sợ nhất.
"Ừm, điểm này đã có thể chắc chắn." Giang Thành nói: "Anh cần phải chuẩn bị cho tết" Hòe Dật cảm thấy lạnh sống lưng, phản ứng đầu tiên vậy mà lại là không thể buông bỏ những chị dâu kia, bọn họ vẫn còn trẻ, bản thân phải có trách nhiệm với bọn họ.
Nhìn thấy bộ dạng của Hòe Dật, Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó lại nói ra một phần suy đoán khác: "Nếu như đúng là dấu ấn, thực ra cũng không hoàn toàn là chuyện xấu."
Đôi mắt đã mất đi ánh sáng của Hòe Dật dần dần sáng lên, anh ta bây giờ chỉ muốn nghe tin tốt.
"Tôi đang nghĩ có khi nào dấu ấn này sẽ sửa đổi một số quy tắc trong hiện thực hay không, chẳng hạn như nhận nhiệm vụ từ trang web." Giang Thành chỉ vào màn hình máy tính: "Bởi vì dấu ấn mặc định là chúng ta đã chết, hoặc là sắp chết trên chiếc xe buýt kia, cho nên chúng ta sẽ không bị cuốn vào những sự kiện linh dị khác nữa."
"Bởi vì bất kỳ sự kiện linh dị nào cũng có thể dẫn đến việc tử vong, cho nên..." Giang Thành làm động tác khoanh tay: "Việc này mâu thuẫn với quy tắc, cho nên khả năng này đã tránh được, bị một sức mạnh mà chúng ta không nhìn thấy."
"Đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến anh không thể tiếp nhận nhiệm vụ." Giang Thành nói.
"Quy tắc trong nhiệm vụ sửa đổi quy tắc của thế giới hiện thực?" Hòe Dật cao giọng hỏi, đây là loại lý luận buồn cười gì vậy? Nếu không phải Giang Thành nói ra lời này, Hòe Dật hẳn sẽ cho rằng người này điên rồi.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi, về phần có đúng hay không, chúng ta đi xác minh là sẽ biết." Giang Thành cũng không muốn cưỡng ép thuyết phục Hòe Dật, bởi vi hắn cũng cảm thấy suy đoán này thật khó tin.
Tên mập nghe đến đầu óc mù mịt, nhưng khi bác sĩ đề cập đến việc xác minh, tên mập trầm giọng hỏi: "Làm sao... làm sao để xác minh?"
"Đêm nay, chúng ta lẻn vào trung tâm thương mại, xem liệu có bị cuốn vào sự kiện linh dị hay không." Giang Thành bình tĩnh nói.
Đây là phương pháp trực tiếp nhất nhưng độ rủi ro hơi cao một chút.
Bất luận là một sự kiện linh dị như thế nào, tình báo vẫn luôn được đặt lên hàng đầu. Hòe Dật chọn tham gia trang web để nhận đơn hàng kiếm tiền, cũng là bởi vì nhắm vào điểm này.
Nhiệm vụ được đăng lên chỉ có phần giới thiệu ngắn gọn về nhiệm vụ, chỉ sau khi bạn xác nhận nhận nhiệm vụ, thông tin chỉ tiết hơn mới được truyền qua trang web.
Bên trong sẽ ghi chú một số chỉ tiết, thậm chí là một số phân tích, Tuy nhiên, nghĩ đến việc dù sao đây cũng là nhiệm vụ cấp D, cho dù có khỏa thân, cẩn thận một chút, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, Hòe Dật mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Thời gian tiếp theo là chờ đợi, trong quá trình chờ đợi, Hòe Dật và Giang Thành trò chuyện rất nhiều về chủ đề chiếc xe buýt kia, Giang Thành cũng chia sẻ một phần tin tức nghe được từ Lâm Uyển Nhi.
Sau khi biết được chiếc xe buýt kia lại đáng sợ đến như vậy, sắc mặt Hòe Dật trở nên rất xấu, tay bưng cốc trà cũng run rẩy.
"Mưu sự tại nhân." Giang Thành an ủi nói: "Trước đó đã có người thành công thoát khỏi chiếc xe buýt đó, chúng ta cũng có thể."
Hòe Dật nhăn mặt nói: "Đều trông cậy vào anh Giang đấy..."
"Khụ!" tên mập ho khan một tiếng, lắc đầu nói: "Khụ khụ, gần đây cổ họng sao khó chịu như vậy, có phải là do thời tiết xấu không nhỉ?"
"Đầu phải trông cậy vào anh Giang, và anh Phú Quý." Hòe Dật lập tức thay đổi lời nói.
"Người anh em Hòe Dật này, anh đang nói cái gì vậy, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau mà." Tên mập miết chén trà trống rỗng trong tay nói.
Hòe Dật rất sáng suốt cầm ấm trà lên, rót cho tên mập một tách trà.
Gọi thêm một chút đồ ăn, để đối phó cho bữa tối, Hòe Dật còn cực kì hào phóng đưa 200 tệ tiền boa cho phục vụ ở quán trà, người phục vụ liên tục từ chối, nói rằng không thể nào, dù chủ quán không có ở đây nhưng nếu biết được thì không hay.
Hòe Dật cũng lười đôi co với anh ta, nhét thẳng vào túi áo mà đối phương đã cố ý mở ra.
Người phục vụ mỉm cười nói, các anh muốn ngồi bao lâu cũng được, hôm nay chủ quán ra ngoài chơi rồi, nên ở đây anh ta là người có thể quyết đỉnh.
Khi trời tối, Giang Thành liếc nhìn điện thoại, đúng 9 giờ, đã đến lúc đi rồi.
Cả nhóm đi đường tắt, đến gần trung tâm thương mại Tụ Long.
Quả nhiên, gần đó vẫn còn có cảnh sát túc trực, trước cửa trung tâm thương mại có một quảng trường nhỏ, trước đây, vào thời điểm này sẽ có một số người bán đồ ăn nhẹ từ xe đẩy bán đồ ăn khuya, nhưng bây giờ họ đã dọn sạch, chỉ còn lại một chiếc xe cảnh sát đậu ở đó nhấp nháy đèn.
Tên mập ánh mắt sắc bén quan sát một hồi, mới nói với Giang Thành: Dây cảnh báo đã được căng khắp mặt trước của trung tâm thương mại, gần đó còn cắm một tấm biển, bên trên có viết cẩn thận vật rơi từ trên cao, không được đến gần.
Chữ đỏ trên nền trắng, nhìn thế nào cũng thật cổ quái, những chữ kia màu đỏ tươi, cảm giác đầu tiên của tên mập là như được viết bằng máu.
Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra, anh ta và Hòe Dật cẩn thận đi theo sau bác sĩ, ba người đi vòng quanh trung tâm thương mại để tìm đường vào.
Nhưng không thể ngờ, khi đến bãi đỗ xe phía sau trung tâm thương mại, đột nhiên cách bọn họ 10 mét, cửa xe của một chiếc xe tải màu trắng bị đẩy ra, từ bên trong có hai người bước ra, đi nhanh đến chỗ bọn họ.
"Các anh ở xung quanh đây làm gì?" Người đàn ông trông còn khá trẻ đi tới hỏi, người đàn ông phía sau lớn tuổi hơn không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn đám người Giang Thành.
Hai người mặc dù không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng Giang Thành có thể khẳng định, bọn họ chính là cảnh sát, không thể sai được.