Chương 809: Giám sát
Chương 809: Giám sátChương 809: Giám sát
Mục đích của việc canh gác ở đây, cũng là để ngăn chặn những người không biết đến gần trung tâm thương mại.
"Chúng ta không có việc gì, đi dạo loanh quanh thôi." Hòe Dật siết chặt cổ áo, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Tôi nhớ là trước đây khu này có phố ăn vặt mà, sao lại không thấy nữa rồi nhỉ?"
"Chỗ này gần đây đang thi công, không có việc gì thì đừng có đi loanh quanh ở đây." Người thanh niên nói: "Không nhìn thấy trên biển báo viết gì à, cẩn thận sao? Cẩn thận vật rơi từ trên cao."
"Biết rồi, biết rồi." Tên mập liên tục gật đầu, vẻ mặt trông rất hợp tác, tiện tay còn kéo áo của Giang Thành một cái: "Chúng ta đi nơi khác tìm đồ ăn đi."
Viên cảnh sát trẻ thấy không có vấn đề gì, xua tay ra hiệu cho đám người Giang Thành rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng ngay lúc mấy người Giang Thành quay người lại, chưa bước được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói từ phía sau: "Chờ một chút."
Giọng nói hơi già một chút, là của viên cảnh sát trung niên vẫn chưa lên tiếng.
Tên mập phản xạ có điều kiện đứng im.
Theo tiếng bước chân "ta-ta-ta-ta", viên cảnh sát trung niên bước tới, ba người Giang Thành quay lại, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của viên cảnh sát trung niên.
Đại khái khoảng trên dưới 50 tuổi, tóc hoa râm, mắt đỏ ngầu, hình như đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi thật tốt.
"Còn chuyện gì vậy?" Giang Thành hỏi.
Viên cảnh sát trung niên ngưng một chút, nhìn sắc mặt Giang Thành, hơi cau mày lên tiếng: "Khoảng thời gian này, nếu không có việc gì gấp, sau khi trời tối cố gắng đừng ra khỏi cửa."
"Tại sao lại nói như vậy?" Giang Thành giả vờ không hiểu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cứ làm theo lời tôi nói đi, chàng trai trẻ." Viên cảnh sát trung niên hất cằm chỉ về một phương hướng: "Đi theo lối đó đi, đèn đường ở đó khá sáng, cả ba người các cậu đều về nhà đi."
Ba người Giang Thành rời đi theo hướng do viên cảnh sát trung niên chỉ định, sau khi rẽ vào một góc, tính toán rằng đối phương đã không còn xem liệu có thể quay lại bằng con đường khác hay không.
Nhưng anh ta vừa bước được một bước, thì có một cánh tay đặt lên vai, kéo anh ta lại.
"Anh Thành?" Hòe Dật bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Giang Thành móc cổ anh ta, vừa nhìn về phía trước, bình thường bước đi, đồng thời thấp giọng nói: "Đi tiếp đi, có người đang nhìn đấy."
Hòe Dật lập tức phối hợp, nhìn từ phía sau, hai người khoác tay nhau, như thể anh em tốt vậy.
"Xet xet——"
Sau một tiếng dòng điện ngắn, bộ đàm của viên cảnh sát trung niên treo trên xe vang lên, viên cảnh sát trung niên đưa tay tháo nó xuống: "Là tôi, Ngô Cương."
"Cố vấn Ngô, tổ 4 báo cáo, ba thanh niên mà ngài nhắc đến đã rời khỏi phạm vi giám sát, không phát hiện ra điều gì bất thường." Một giọng nam dõng dạc phát ra từ máy bộ đàm
Viên cảnh sát trung niên được gọi là cố vấn Ngô nhéo nhéo mũi, giọng mệt mỏi trả lời: "Đã rõ, các tổ tiếp tục bám sát vị trí của mình, không cho bất cứ người không liên quan nào được phép tiếp cận hiện trường, sau khi trời sáng, cấp trên sẽ sắp xếp người đến đổi ca."
"Đã rõ."
Sau khi đặt bộ đàm xuống, viên cảnh sát trung niên mở mắt ra, nhìn qua cửa kính ô tô về hướng nhóm người Giang Thành biến mất, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Viên cảnh sát trung niên tên là Ngô Cương, vài năm trước bởi vì đổ bệnh nên rời lực lượng cảnh sát sớm, chức vụ trước khi rời đi là Đại đội trưởng Đội điều tra hình sự.
Gần đây cục cảnh sát thiếu nhân lực nên lại mời ông về, trên danh nghĩa là cố vấn.
Trong đội cảnh sát có lưu truyền không ít những truyền thuyết về Ngô Cương, hầu hết đều liên quan đến đôi mắt của ông, nghe nói ông nhìn người cực kì chuẩn, những tên tội phạm thông thường hoàn toàn không thể chống lại được đôi mắt đại bàng của ông.
"Sư phụ." Viên cảnh sát trẻ tuổi tiến tới đưa một chai nước khoáng ấm, tầm mắt nhìn về hướng Ngô Cương đang nhìn, lịch sự hỏi: "Thầy vẫn cảm thấy ba người đó có vấn đề sao?"
Ngô Cương thở ra một hơi, sau đó thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào ghế, cùng đặc biệt, tôi cũng không thể giải thích được, có lẽ... là tôi thực sự già rồi."
"Sư phụ, thầy đừng nói vậy, thầy còn đang ở thời kỳ sung sức, sức khỏe còn tốt lắm." Viên cảnh sát trẻ lộ ra vẻ mặt quan tâm: "Thầy đã một ngày một đêm chưa chợp mắt rồi, ngay cả người sắt cũng chịu không nổi, thầy nghỉ ngơi một lát đi, chỗ này cứ giao cho em là được, có chuyện gì em sẽ gọi thầy."
Ngô Cương không khỏi cười khổ khi nghe viên cảnh sát trẻ mở mồm là một câu sư phụ hai câu sư phụ.
Hai người ngày hôm qua mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng sau khi chàng trai này biết mình là Ngô Cương mắt đại bàng lưu truyền trong truyền thuyết xong, hai mắt liền sáng lên, cả ngày cứ bám lấy mình, mở mồ ra là gọi sư phụ.
Ban đầu ông cũng cảm thấy thật phiền phức, thậm chí còn nghiêm túc sửa lại anh ta một lần, nhưng sau đó, thấy rằng chàng trai trẻ này khá tốt, làm việc chăm chỉ tích cực, con người thực sự cũng có danh tiếng rất tốt trong đội cảnh sát, không phải là loại người chỉ biết nói suông, một lòng chỉ muốn trèo cao.
Đối với một hậu bối như vậy, Ngô Cương là yêu thích từ tận đáy lòng, cũng không có kháng cự như trước nữa.
Viên cảnh sát trẻ nhoài người ra ngoài, đi đến ghế phụ lấy bình giữ nhiệt ra, lắc lắc bên trong vẫn còn tiếng nước, sắc mặt rạng rỡ, quay đầu lại nói: "Sư phụ, vẫn còn chút nước nóng, em ngâm một hộp mì cho thầy nhé, ăn xong rồi ngủ."
Ngô Cương nhìn bộ dạng chân tay lúng túng của chàng trai trẻ, không khỏi nghĩ đến mình năm đó lần đầu tiên đến đội cảnh sát, cũng là dáng vẻ vụng về như vậy.
Quay đầu quan sát chung quanh, Ngô Cương không phát hiện có gì khác thường, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trung tâm thương mại cách đó không xa.
Trung tâm thương mại về đêm cực kì yên tĩnh, bên trong cũng không có ánh đèn, khác với bóng tối thuần khiết, dường như có một lớp sương mù màu xám lơ lửng sau cánh cửa kính trong suốt kia.
Ngay một giây trước khi ông chuẩn bị quay đi, đột nhiên đồng tử của Ngô Cương co rút, cơ thể co giật một cái.
Chỉ thấy sương mù xám xịt dường như bị gió khuấy động, đột nhiên tan đi, để lộ một hàng ma-nơ-canh tủ kính đang dán vào sau lớp cửa kính. cảm nhìn về vị trí của Ngô Cương. ...
"Anh Giang, anh đỉnh thật đấy." Hòe Dật vội vàng liên tục tâng bốc: "Làm sao anh biết có người đang giám sát chúng ta?"
Cách đây không lâu, Giang Thành dẫn Hòe Dật và tên mập đi một đoạn đường rất xa, sau đó mới đi một vòng lớn rồi lại quay trở lại.
Cách một con phố, từ xa trên con đường bọn họ vừa rời đi, hai người trông như một cặp tình nhân đột nhiên bị cảnh sát xuống xe chặn lại thẩm vấn.
Đó là một chiếc ô tô màu đen, đậu ở bên đường, hoàn toàn không dễ thấy.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Thành, nhóm người tìm được một con ngõ, sau khi đi ngoằn ngoèo một hồi, lại trèo qua hai bức tường.
Lúc này Hòe Dật đã hoàn toàn bị Vương Phú Quý thuyết phục, mắt thấy một căn nhà gỗ thấp chỉ cao bằng một người, Vương Phú Quý chạy vài bước, đã nhảy lên dùng hai tay nắm lấy mái hiên, trong nháy mắt lao lên trên.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bàn tay từ trên mái nhà thò xuống vẫy vẫy: "Nắm lấy tay tôi, tôi kéo hai anh lên."
Tổng cộng hai lần, lần lượt kéo Giang Thành và Hòe Dật lên.
Hòe Dật nhìn thấy tên mập ngồi xổm trên mái nhà, nhìn bốn phía, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, ngay cả hơi thở cũng không có chút hổn hển nào, không khỏi cảm thấy cái chết của Cao Ngôn trong nhiệm vụ lần trước không oan uổng chút nào.
Có lẽ vì lo lắng nếu đến quá gần trung tâm thương mại, sẽ bị cuốn vào trong sự kiện linh dị, nên ở xung quanh cửa kéo hàng phía sau trung tâm thương mại quan sát gần 10 phút, cũng không thấy có ai giám sát.