Chương 812: Dấu ấn
Chương 812: Dấu ấnChương 812: Dấu ấn
Quả nhiên, khi Giang Thành đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên đầu người phụ nữ, tầm nhìn của người phụ nữ bị chặn lại, các ma-nơ-canh lại trở lại hình dáng ban đầu.
"Sự tình đã sáng tỏ rồi." Giang Thành lại giúp người phụ nữ buông ống tay áo đang xắn xuống, sau đó quay người nhìn về phía hai người tên mập: "Chúng ta đi thôi."
Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi tiệm chạm khắc gỗ, tên mập mới thở phào nhẹ nhõm, phía sau cũng không có tiếng bước chân đuổi theo.
"Bác sĩ." Tên mập kinh ngạc nói: "Những ma-nơ-canh kia hình như không nhìn thấy chúng ta, cứ như thể thả cho chúng ta đi."
Giang Thành đi phía trước lắc đầu: "Không phải là không nhìn thấy, là nhìn thấy rồi, nhưng bởi vì một loại hạn chế nào đó, không cách nào tấn công chúng ta."
"Đây chính là dấu ấn mà anh nhắc đến sao?"
"Có lẽ là vậy." Giang Thành gật đầu.
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Hòe Dật vừa đi vừa quay đầu lại, lo lắng những thứ không có đạo đức kia sẽ đuổi đến.
"Chúng ta rời khỏi đây, quay trở lại con đường đã đến." Giang Thành nhấc chân, bước qua một vũng máu lớn.
"Cứ như vậy rời đi sao?" Tên mập do dự một lát, sau một lúc mới dùng giọng điệu thương lượng nói: "Nếu như quỷ ở đây đã không thể làm hại chúng ta, vậy chúng ta hãy giúp giải quyết sự kiện linh dị này có được không?"
Không ngờ vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của Giang Thành: "Không được, chúng ta trực tiếp rời đi, đừng gây thêm chuyện phiền phức."
Dường như chợt nhận ra người hỏi câu này chính là tên mập, sau khi dừng lại, Giang Thành giải thích: "Chuyện xảy ra ở đây là do Người Gác Đêm gây ra, chúng ta hấp tấp nhúng tay vào, sự kiện linh dị đột nhiên bị phá giải, chắc chắn sẽ khiến Người Gác Đêm nghỉ ngờ."
"Hơn nữa các anh cũng đã nhìn thấy rồi, phạm vi của sự kiện linh dị chỉ ở bên trong trung tâm thương mại, bên ngoài có cảnh sát đang canh gác, người bình thường không thể vào được."
Nghe xong những lời này của Giang Thành, tên mập suy nghĩ một chút, quả thực là có lý, trên đường trở về không gặp trở ngại gì, mọi chuyện đầu diễn ra seuêôn sâ. Giang Thành đề nghị Hòe Dật ở lại cùng với bọn họ trong khoảng thời gian này, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Hòe Dật liền lịch sự từ chối.
Điều này ngược lại làm Giang Thành bất ngờ, hắn cau mày hỏi: "Anh có việc gì cần làm sao?"
Hòe Dật mím môi, một lúc sau mới gật đầu nói: "Tôi muốn tranh thủ khoảng thời gian này để kiếm nhiều tiền hơn chút, sau đó bán toàn bộ tài sản của mình thành tiền mặt, rồi để lại một phần cho bố mẹ, phần còn lại đưa cho các bạn gái." Hòe Dật cười cười: "Sau khi làm xong những việc này, tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa."
"Ừm." Giang Thành gật đầu: "Nhanh chóng, xong việc hãy đến tập hợp."
"Được"...
Sau khi chia tay với Hòe Dật, Giang Thành và tên mập đi trên con đường nhỏ quay về, tên mập không khỏi cảm thán nói, không ngờ anh Hòe Dật sau lưng lại là người như vậy.
Giang Thành muốn sửa lại lời nói của tên mập, nhưng nghĩ ngợi chút vẫn thôi, chỉ cần anh ta vui vẻ là được.
Ngay khi Giang Thành đang lo lắng những nguy hiểm sẽ gặp phải tiếp theo, đột nhiên, một cánh tay khỏe mạnh đặt lên vai hắn, và kéo hắn lại.
"Bác sĩ." Tên mập giọng nói tràn đầy tự tin: "Đừng u sầu nữa, anh Hòe Dật chính là kiểu thích lo lắng linh tỉnh, chúng ta sẽ không sao đâu, tôi còn phải dẫn theo cả Vương Kỳ xuống nữa!"
Lúc này, giọng điệu của tên mập đột nhiên trở nên kích động: "Chúng ta là Đỏ Thẫm, nên lo lắng bọn Người Gác Đêm đó mới đúng! Phì, lão hội trưởng tào lao gì, sống lâu thì được coi là bản lĩnh gì, tôi tìm một con ba ba cũng sống lâu hơn y!"
"Nếu như y dám cản đường mấy anh em chúng ta, đừng nói là một chiếc xe buýt, cho dù là mười chiếc, cũng đập nát chúng ra!" Tên mập nắm chặt nắm đấm to như bao cát, hung ác nói: "Dám đụng đến người nhà Vương Phú Quý tôi, cho dù y có trốn trong quan tài tôi cũng phải đào y ra!"
Nếu đổi lại là trước kia, những lời như vậy không những không khích lệ Giang Thành, ngược lại sẽ khiến hắn đem tên mập ra cười nhạo cho một trận vì đã không biết tự lượng sức mình, nhưng lần này hắn thực sự cảm thấy lạnh lẽo trong lòng đã được xua tan, dường như bắt đầu từ thời khắc này, vận mệnh chết tiệt này sẽ đứng về phía bọn họ rồi.
"Đúng vậy." Giang Thành bắt chước dáng vẻ của tên mập, cũng vươn tay ra, móc vai tên mập, hai người đứng sát cạnh nhau: "Chúng ta là Đỏ Hai người khoác tay nhau đi về men theo một con ngõ tối tăm và đổ nát, ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng trông rất kiêu ngạo.
Trong các nhiệm vụ trước đó, bọn họ đều không có thời gian để tận hưởng cuộc sống của mình, ba ngày liên tiếp, Giang Thành và tên mập đều là ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Có thời gian nói chuyện phiếm, chỉ là lần này đổi lại là tên mập nói, Giang Thành phần lớn là lắng nghe.
Hòe Dật mỗi sáng và tối đều gọi điện để báo cáo tình hình bên phía mình, đồng thời cũng thông báo một số thông tin mà anh ta biết được qua các kênh đặc biệt.
Các sự kiện linh dị dần dần được kiểm soát, nhưng nghe nói thiệt hại và tác động gây ra khá nặng nề, Người Gác Đêm cũng cử đội cứu viện, nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, nên tình hình vẫn chưa khả quan.
Lại trải qua một vài ngày như vậy, ban đêm Giang Thành vốn đang ngủ ngon lành đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn đau kỳ lạ, như thể có một thanh sắt nóng đỏ đâm thẳng vào tim.
Mà lúc Giang Thành tỉnh lại, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của tên mập: "Mẹ kiếp, cháy rồi sao? Làm gì có..."
Nhìn thấy Giang Thành nhanh chóng đi ra ngoài, tên mập có chút xấu hổ gãi đầu: "Bác sĩ, vừa rồi hình như tôi..."
"Có phải anh cũng bị cái gì đó nóng bỏng chạm vào một phát không?" Giang Thành chỉ vào vị trí lồng ngực của mình, ngay tại chỗ này.
Tên mập ngây người ra một chút, sau đó nói: "Đúng là tôi bị bỏng một phát, nhưng không phải ở ngực." Tên mập quay người chỉ vào phần dưới thắt lưng của mình: "Là ở đây, đau lắm, giống như một chiếc mỏ hàn vậy, kiểu như việc thẩm vấn tù nhân trong các bộ phim truyền hình ấy."
Không phải ngẫu nhiên mà chuyện như thế này xảy ra với hai người cùng một lúc. Phản ứng đầu tiên trong đầu Giang Thành chính là dấu ấn lãnh địa của lão hội trưởng mà hắn đưa ra.
"Có lẽ nào..." Sắc mặt Giang Thành hơi thay đổi: "Mau gọi điện thoại cho Hòe Dật."
Điện thoại di động của tên mập đang ở trên ghế sofa, nhưng anh ta còn chưa kịp cầm máy lên thì đã có người gọi đến.
"Là Hòe Dật." Tên mập liếc nhìn màn hình nói.
Sau khi nhấn nút trả lời, giọng nói khẩn cấp của Hòe Dật lập tức vang lên, trong đó tràn đầy sợ hãi: "Anh Giang, anh Phú... anh Phú Quý, có phải va rồi các anh cefñna đã cảm nhân đước rầi khôâna2 Nánga nóng chết mất " "Phải." Giang Thành nhận điện thoại, trả lời: "Bây giờ anh thế nào rồi?"
"Tôi không sao, chỉ là... chỉ là vừa rồi sau khi bị bỏng tỉnh giấc, chưa kịp phản ứng thì điện thoại cố định trong phòng reo lên, là cuộc gọi từ lễ tân khách sạn, nói rằng có người tìm tôi, đã lên tầng rồi."
"Có người tìm anh?" Trong lòng Giang Thành kinh hãi: "Là ai2"
"Tôi... tôi không biết. Tôi chưa kịp hỏi thì lễ tân khách sạn đã cúp điện thoại. Khi tôi gọi lại, thì đã không gọi được nữa." Giọng Hòe Dật đang không ngừng run rẩy."
"Anh đừng hoảng, cũng đừng cúp điện thoại, tôi lập tức tới ngay." Giang Thành nhặt áo lên, xoay người đi về phía cầu thang.
"Cộc, cộc, cộc."...
Giang Thành chợt dừng chân lại, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Không phải trên điện thoại.
Là ở tầng dưới nhà hắn.