Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Vé Xe

Chương 813: Vé xe Chương 813: Vé xeChương 813: Vé xe

"Bác sĩ." Tên mập lên tiếng, sắc mặt tái xanh, ánh mắt nhìn về phía cầu thang, hiển nhiên là cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa không gấp cũng không chậm, người tới tựa như rất kiên nhẫn, nhưng nghe lâu lại có cảm giác cứng ngắc một cách khó tả.

Cứ như thể đến gõ cửa, không phải là người, mà là một cái xác khô khẳng khiu.

"Hòe Dật." Giang Thành nói nhỏ vào trong điện thoại: "Cửa tầng dưới nhà tôi cũng vang lên rồi."

"Cái gì?"

"Đừng hoảng, nghe tôi nói." Giang Thành nói: "Tôi xuống tầng dưới mở cửa, anh đừng cúp điện thoại, đừng hành động bừa bãi, chờ tỉn tức của tôi."

"Được... được, anh Giang, anh hãy cẩn thận đấy nhé." Hòe Dật như bị kinh sợ đến sững sờ, co ro trên giường run rẩy, đại não như đã bị đơ, chỉ cần không bảo anh ta đi mở cửa, thì làm gì cũng được.

Giang Thành quay đầu, liếc tên mập một cái: "Anh ở yên trên tầng, tôi không gọi, thì đừng có xuống." Hắn ngừng một chút, rồi tiếp tục: "Nếu như một phút nữa dưới tầng không có động tĩnh gì, hãy nhảy ra ngoài cửa sổ, men theo con đường tôi đã dẫn anh đi lần trước, đến tìm Lâm Uyển Nhi."

Ngay lúc hắn chuẩn bị dặn dò thêm vài câu nữa, tên mập đã bước lên trước, sau đó đi dọc theo cầu thang xuống tầng.

Giang Thành đi theo phía sau tên mập, hai người cùng nhau đi tới trước cửa, tên mập vẻ mặt kiên nghị, hướng Giang Thành gật đầu, ra hiệu mình đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không chút do dự, Giang Thành một tay kéo cửa ra.

Ngoài cửa trống rỗng không có gì, chỉ có hai mảnh giấy nhỏ, đang xoay tròn trong không trung, sau đó rơi xuống đất.

Cứ như thể chỉ một giây trước, vẫn còn đang có một bàn tay đang nắm lấy chúng.

"Đây là... vé xe?" Tên mập nhìn chằm chằm mảnh giấy Giang Thành nhặt lên, thấp giọng hỏi.

Giang Thành nhìn chằm chằm mảnh giấy trong tay, sờ vào có hơi cứng, phần viền còn hơi lởm chởm, chữ viết bên trên đã bị mờ không rõ, giống như từng bị ngâm qua trong nước.

Sau khi xác nhận bên ngoài không còn thứ gì khác, Giang Thành đóng cửa lại, đồng thời thông qua điện thoại thông báo cho Hòe Dật chuyện phát sinh bên phía mình.

Khoảng một phút sau, Hòe Dật cũng báo cáo rằng, tiếng gõ cửa đã biến mất ngay khi anh ta mở cửa ra, bên ngoài tìm thấy một tờ vé xe cũ không nhìn rõ chữ, tình huống tương tự như chỗ bọn họ.

Ba người, ba tấm vé xe cũ, điều này khiến Giang Thành nhớ đến những người đã gặp ở bến xe buýt.

Không đúng, là mấy con quỷ.

Bọn họ đều đã chết rồi, mà nguyên nhân cái chết chính là bởi vì nhận được một tấm vé xe không rõ nguồn gốc.

Đây nào phải là vé xe gì, nói nó là đĩa bùa đoạt mạng cũng không ngoa chút nào.

Nhưng không hiểu sao, nỗi kinh sợ trong lòng hắn đối với chiếc xe buýt đã giảm đi rất nhiều, hắn dần dần rời mắt, nhìn sang tên mập bên cạnh.

Từ khuôn mặt của tên mập này, hắn có thể nhìn thấy sự căng thẳng trước một trận chiến khốc liệt, nhưng đã không còn tìm thấy sự bất lực và sợ hãi từng có trước đây nữa.

Khoảng một giờ sau, lại có tiếng gõ cửa.

Là Hòe Dật.

Anh ta mang theo một chiếc ba lô lớn, lại xách theo một chiếc túi đựng máy tính, xem ra là chuẩn bị ở lại lâu dài rồi.

Dù sao thì vé xe cũng đã gửi tới rồi, ắt nghĩ chắc chẳng bao lâu nữa, bọn họ lại phải gặp lại chiếc xe buýt đó rồi.

Tên mập tiến lên đón lấy ba lô từ tay Hòe Dật, giúp anh ta sắp xếp mọi thứ.

Theo sự sắp xếp của Giang Thành, ban đêm tất cả mọi người đều sẽ ngủ trên tầng.

Tên mập an ủi Hòe Dật nói anh ta đừng sợ, buổi tối anh ta sẽ ngủ trên sô pha, Hòe Dật có thể ngủ ở trên sàn bên cạnh anh ta.

"Chuyện muốn làm đều đã sắp xếp xong chưa?" Giang Thành hỏi.

Hòe Dật hít một hơi thật sâu, tiếc nuối nói: "Có hơi vội vàng, chuyện còn lại tôi đã giao cho một người bạn đi làm rồi."

Giang Thành gật gật đầu, không hỏi lại nữa.

Ba tấm vé, ba người lần lượt cất trên người mình, ngay lúc tên mập Thành vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta đừng lo lắng, căn cứ theo loại vé xe này, ít nhất cũng đã phải có từ nhiều thập kỷ trước, thời kỳ đó còn chưa có khái niệm hệ thống tên thật.

"Hệ thống tên thật..." Hòe Dật mấp máy môi, muốn hỏi Giang Thành xem hắn có nghiêm túc không vậy, sao nghe có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.

Nhưng rồi nghĩ ngợi một chút, người yếu nhất ở đây chính là mình, cho nên vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

Thế là cuộc sống nhàm chán của hai người lại có thêm một người nữa, ba người sống và ăn uống cùng nhau, ban đầu Hòe Dật còn có chút câu nệ, dù sao đây cũng không phải là ác mộng, mà là thế giới hiện thực, nhưng sau đó thấy Giang Thành và tên mập cũng không có gì đặc biệt, cho nên cũng thoải mái hơn.

Đồng thời, Hòe Dật chịu trách nhiệm thông qua kênh của mình thu thập tin tức bên ngoài, sau đó báo cho Giang Thành và tên mập.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Uyển Nhi dường như đã biến mất, không có tin tức gì của cô nữa.

Cùng mất tích với Lâm Uyển Nhi còn có Vô trong cơ thể Giang Thành.

Kể từ sau khi rời khỏi sân đó, Vô đã biến mất, Giang Thành đoán chắc là có liên quan đến trục cuốn tranh mà Lâm Uyển Nhi đã đưa cho anh ta.

Trực giác mách bảo hắn, trục cuốn tranh kia cũng là một cánh cửa, hơn nữa còn là một cánh cửa rất đặc biệt, Vô đồng ý với thỏa thuận của Lâm Uyển Nhi, không hẳn là vì sợ hãi, mà sức hấp dẫn của trục cuốn tranh này đối với Vô cũng rất lớn.

Ban đêm khi ở một mình, hắn thử gọi Vô ra ngoài, muốn trực tiếp hỏi rõ ràng nhưng Vô từ đầu đến cuối đều lảng tránh hắn, như thể đang làm điều gì đó đáng xấu hổ sau lưng vậy.

Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Giang Thành và tên mập rất tốt, nhưng Hòe Dật lại luôn nghĩ đến chiếc xe buýt quỷ dị đó, ban đêm cũng thường xuyên ngủ không ngon giấc.

Có một lần, tên mập mơ mơ màng màng tỉnh dậy, muốn đi vệ sinh, vừa đứng dậy đã nhìn thấy Hòe Dật ngồi trên mặt đất cách mình một mét, mắt mở trừng trừng, không phát ra âm thanh nào, khiến tên mập sợ đến mức suýt ngã xuống khỏi ghế sofa.

Sáng hôm sau, anh ta phàn nàn với bác sĩ, nói rằng cái tên tiểu tử Hòe Dật này nửa đêm nửa hôm không ngủ, giả quỷ hù doạ anh ta.

Hòe Dật nhăn mặt nói: "Sao tôi dám hù dọa anh Phú Quý chứ, tôi cũng lung tung."...

Cuộc sống yên bình không kéo dài được bao lâu, cuối cùng, vào một đêm, Hòe Dật hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, đồng hồ trên tường cũng tích tắc tích tắc đều đều kêu.

Nhưng dần dần, kim giây dường như bị cản trở bởi một vật cản nào đó, di chuyển càng lúc càng chậm, cuối cùng "cạch" một tiếng rồi dừng lại.

Giây tiếp theo, ba người gần như tỉnh dậy cùng một lúc.

Men theo cầu thang xuống tầng, mở cửa, bên ngoài không biết từ lúc nào đã đầy sương mù, tầm nhìn rất kém, đại khái chỉ khoảng 4,5 mét.

Tất cả đèn gần đó đều tắt, mọi thứ xung quanh yên tĩnh như tờ.

Trong sương mù có ánh sáng sáng lên, không phải loại ánh sáng trắng mà là thứ ánh sáng vàng mờ ảo, giống như đôi mắt của quái thú

Ngay khi vừa nhìn thấy ánh sáng, Giang Thành liền biết đó là cái gì.

Là chiếc xe buýt đó!

Nó lại đến rồi...

Nắm chặt vé xe, ba người dưới sự dẫn dắt của Giang Thành bước vào trong sương mù, đi về phía xe buýt.

Mọi chuyện vẫn như cũ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nửa phía trước của chiếc xe buýt, còn toàn bộ khu vực phía sau xe buýt bị bao phủ trong bóng tối.

Không giống như làn sương mù xám xịt, phía sau thân xe buýt là bóng tối vô tận, cảm giác như đang kéo toàn bộ bóng tối về phía trước.

Giang Thành đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, có lẽ... ẩn giấu trong bóng tối vô biên này còn có một thế giới khác.

"Lạch cạch——"

Cửa xe từ từ mở ra, tiếng động phát ra như sóng nước, lan xa trong màn đêm tĩnh mịch.

Hòe Dật không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm, nhịp tim cũng dần tăng nhanh.

Một bàn tay đưa ra, vỗ vỗ vai anh ta: "Theo sát tôi." Giang Thành bước lên phía trước, là người đầu tiên lên xe."
Bình Luận (0)
Comment