Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Hộp Quà

Chương 814: Hộp quà Chương 814: Hộp quàChương 814: Hộp quà

Trong xe sương mù dày đặc, ngoại trừ mấy hàng ghế gần đó, phía xa chỉ còn lại những đường nét mơ hồ.

Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, lần này bọn họ trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống.

Ngay lúc tên mập đang căng thẳng nhìn xung quanh thì cửa xe đóng lại, chiếc xe đã khởi động.

Âm thanh mà chiếc xe buýt kiểu cũ này phát ra khi khởi động cực kì quỷ dị, ngoài tiếng động cơ và tiếng ma sát của các bộ phận máy móc, còn xen lẫn tiếng nức nở bất lực của một người phụ nữ và tiếng thút thít của một ông già như bị mắc kẹt thứ gì trong cổ họng.

Âm thanh từ mọi hướng truyền đến, không cách nào xác định được vị trí, Giang Thành thậm chí còn nghe thấy một tràng tiếng cười của trẻ con phát ra.

Nhìn sắc mặt của tên mập và Hòe Dật thì hiển nhiên mọi người đều đã nghe thấy.

Đây là một chiếc xe quỷ.

Bên trên chiếc xe có vô số lệ quỷ ẩn náu, mà mục tiêu cuối cùng của chiếc xe này chính là muốn bọn họ tiêu diệt hết toàn bộ, vĩnh viễn lưu lại trên chiếc xe này.

"Cạch."

"Cạch."

"Cạch."...

Ba người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía sau, trong mắt Hòe Dật có chút sợ hãi, trong sương mù có thứ gì đó, đang đi về phía bọn họ.

Dần dần, một bóng người xé tan làn sương mù như xuyên qua nước, từ trong bước ra ngoài.

Là... một cậu bé trông giống học sinh cấp hai, mặc quần áo sọc xanh trắng, rộng thùng thình, có phần giống một bộ đồ ngủ, nhưng Giang Thành lại thích nghĩ nó như áo của bệnh viện hơn.

Cậu bé có diện mạo sạch sẽ, làn da trắng trẻo, khí chất hơi yếu ớt, từ trên người cậu không cảm thấy có gì quỷ dị, hay là đe dọa, điều này khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng có một điểm khiến người ta khó chịu chính là, đôi mắt của cậu bé bị mái tóc dày che phủ, ba người Giang Thành hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt của cậu.

Trên tay cậu đang bê một chiếc hộp vuông vức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lớn hơn hộp đựng giày một chút, có bề ngoài rất tinh xảo, ấn tượng đầu tiên của Hòe Dật trông giống như món quà dành tặng cho một cô gái.

Mặc dù không thể nhìn thấy đôi mắt của cậu bé nhưng cả ba người đều chắc chắn rằng cậu bé đang nhìn họ qua phần tóc mái, bởi vì họ có thể cảm nhận được ánh mắt đó.

Cảm giác rất kì lạ.

"Tiên sinh." Cậu bé hơi hé môi: "Các anh sắp xuống xe rồi."

Tên mập cau mày, đây là cái vấn đề khỉ gì vậy, không xuống xe, chả lẽ muốn ở lại trên chiếc xe buýt này đến hết đời sao?

"Ừm." Giang Thành nhìn chằm chằm tóc mái của cậu, bình tĩnh gật đầu: "Chắc là sắp rồi."

"Vậy có thể giúp tôi một việc được không?" Cậu bé hỏi, giọng nói rất trong trẻo, hoàn toàn hòa hợp với khí chất tổng thể của cậu.

Nếu như là thông thường, việc này muốn giúp thì giúp thôi, nhưng trên chuyến xe buýt này...

"Em hãy nói xem đó là việc gì trước đi." Giọng nói của Giang Thành lúc này còn đơn thuần hơn cả cậu bé: "Năng lực của chúng ta có hạn, sợ là sẽ làm lỡ việc của em."

"Chuyện là như thế này, em có một người bạn, cô ấy đã cá cược với tôi, nói rằng cô ấy nhất định có thể đánh bại em trong trò chơi, nhưng cô ấy đã thua, cô ấy rất sợ hãi, em muốn an ủi cô ấy, nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào, cho nên em muốn các anh hãy giúp em tặng món quà này cho cô ấy." Cậu bé lắc chiếc hộp trong tay, bên trong phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch".

Giang Thành giả vờ suy nghĩ, một lúc sau mới dùng giọng điệu đầy kinh nghiệm dẫn dắt cậu bé: "Anh nghĩ rằng loại chuyện như thế này vẫn nên là em tự tay tặng cho cô ấy thì tốt hơn, cũng có thể bày tỏ lời xin lỗi của em với cô ấy hơn, còn để người ngoài như bọn anh làm việc đó, thì có hơi không hợp lễ nghĩa, em thấy sao?"

"Anh nói đúng." Cậu bé suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Nghe thấy Giang Thành thuyết phục cậu bé, tên mập và Hòe Dật đều không khỏi trở nên kích động, hiện tại xem ra, cậu bé này cũng giống như hà lãn lần trước. tới là để aiao nhiêm vu. nếu nhị? có thể dnad lai †Y đầu nguồn, nói không chừng thực sự có thể tránh được.

Nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt của cậu bé đột nhiên thay đổi, trên làn da trắng nõn bắt đầu xuất hiện những đường gân, bàn tay cầm hộp quà bắt đầu run rẩy, kết hợp với bộ quần áo bệnh nhân này, khung cảnh bỗng trở nên vô cùng rùng rợn.

"Nhưng... nhưng em đã quên mất tên cô ấy rồi." Đôi mắt ẩn dưới mái tóc của cậu bé rơi xuống nước mắt máu, đột nhiên nhỏ giọng gầm nhẹ: "Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!"

Chỉ một giây trước khi tình thế sắp mất kiểm soát, Giang Thành lập tức đứng dậy, ân cần nói với cậu bé: "Đúng là một nam tử hán có tình có nghĩa, việc này anh sẽ giúp em!"

Ngay sau đó, tên mập và Hòe Dật trợn tròn mắt, bọn họ nhìn thấy cậu bé ngay lập tức không run rẩy nữa.

Chỉ sau vài giây, những đường gân xanh biến mất, lại biến trở lại là cậu bé có khí chất thanh tú, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Thật sao? Cảm ơn anh, tiên sinh, anh thật là một người tốt."

Hòe Dật và tên mập: "..."

Không hấp tấp tiếp nhận hộp quà, Giang Thành hỏi: "Nhưng em không biết tên, bọn anh làm sao giúp em đưa đồ đây?"

Đây là một vấn đề rất thực tế.

Không ngờ, cậu bé nhếch mép cười nhạt: "Hóa ra là anh đang lo lắng cái này à, tiên sinh, thật trùng hợp là, trạm dừng mà anh xuống xe lại trùng khớp với hướng nhà cô ấy, hơn nữa anh yên tâm đi, chỉ cần anh đủ may mắn, nhất định sẽ tìm thấy cô ấy ".

"Là như vậy sao." Giang Thành hít sâu một hơi.

Dành thời gian liếc nhìn Hòe Dật và tên mập, phát hiện vẻ mặt của cả hai đều cực kì xấu, như thể đã đoán trước được hậu quả khủng khiếp.

Ngay lúc Giang Thành đang băn khoăn không biết có thể lấy thêm manh mối từ trong miệng cậu bé hay không thì đột nhiên cảm thấy xe đang giảm tốc độ.

Xe đang chạy chậm lại, có nghĩa là... bọ họ sắp đến trạm dừng.

Giang Thành vươn tay ra muốn lấy hộp quà trong tay cậu bé, nhưng hộp quà cứ như là đã mọc vào tay của cậu bé vậy, vẫn bất động, khiến Giang Thành có hơi khó hiểu.

"Tiên sinh, các anh xuống xe trước đi." Cậu bé hời hợt nói: "Hộp quà rất quan trọng, em muốn chơi với nó thêm một lúc, chờ khi người cuối cùng Cậu bé hơi bạnh miệng ra, để lộ hàm răng sắc nhọn: "Em sợ... sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Nhìn thấy mặt này của cậu bé, Giang Thành lập tức thu tay lại, hành động cực kì hợp tác: "Được, cứ làm theo lời em nói đi."

Sau khi xe dừng lại, cửa mở ra, Giang Thành để tên mập và Hòe Dật xuống xe trước, còn mình thì ở lại cuối cùng.

Cậu bé cầm hộp quà thẳng nâng lên đưa về phía trước, Giang Thành cũng làm theo tư thế của cậu bé, cầm thẳng nhận lấy hộp quà.

Hộp quà nặng hơn hắn nghĩ một chút, bên trên hình như có vẽ hoa văn gì đó, nhưng cực kì mờ, như thể cách một lớp gì đó, không thể nhìn rõ.

Nhưng có thể phân biệt được màu sắc, ngoài màu đỏ dễ thấy ra, hầu hết đều có màu xám hơi nghiêng đen, phối màu khá cổ quái, Giang Thành không thể tưởng tượng được thứ gì cần được đóng gói trong một chiếc hộp như vậy.

"Tiên sinh." Ngay khi Giang Thành quay người, đi đến cửa xe, một giây trước khi chuẩn bị xuống xe, phía sau vang lên giọng nói của cậu bé: "Xin nhất định phải cẩn thận, thứ bên trong rất quan trọng."

"Biết rồi."

Cho dù cậu bé không nói, Giang Thành cũng biết chiếc hộp này rất quan trọng, hiện tại điều hắn tò mò hơn là, thứ bên trong hộp.

Một chân vừa bước ra khỏi cửa xe, đột nhiên, sắc mặt Giang Thành chợt thay đổi.

"Mặt... mặt đất đâu?"

Một chân này hắn bước ra như là bước xuống vách đá, cả người không tự chủ được rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment