Chương 815: Người quen
Chương 815: Người quenChương 815: Người quen
Chiếc hộp rơi khỏi tay, hắn vô thức chộp lấy, nhưng tốc độ chiếc hộp rơi xuống lại vừa hay nhanh hơn động tác của hắn một chút, đầu ngón tay lướt qua chiếc hộp, vậy mà lại làm nắp hộp mở ra.
Giây tiếp theo, một luồng sáng trắng chói mắt nổ tung trước mắt Giang Thành, lập tức nuốt chửng hắn.
"Ring reng reng..."
Không biết qua bao lâu, Giang Thành bị tiếng chuông báo thức đánh thức, từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là trần nhà nhợt nhạt.
Hắn đang nằm trên một chiếc giường đơn.
Đây là một căn phòng tương đối nhỏ với cách bài trí đơn giản, cách đó không xa có một chiếc bàn, một chiếc ghế cạnh bàn và sàn nhà lát gạch trắng.
Khi cấu trúc của căn phòng dần dần hiện lên trong đầu Giang Thành, hắn phán đoán đây không phải là khách sạn mà là ký túc xá nhân viên.
Bằng chứng được treo sau cánh cửa, một lá cờ hiệu màu đỏ có vòng tua màu vàng xung quanh, trên đó có viết dòng chữ "nhân viên xuất sắc".
Giang Thành lăn người khỏi giường, nhìn quanh không thấy tên mập và Hòe Dật, nhưng với tình hình hiện tại trước mắt, Giang Thành không lo lắng an toàn của bọn họ, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu thôi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, có nam có nữ, nghe qua có vẻ không ít người, Giang Thành không vội vàng đi mở cửa, cho đến khi nghe thấy giọng nói của tên mập mới mở cửa đi ra ngoài.
Ở vị trí cách hắn khoảng 6 - 7 mét, có một nhóm người đang đứng, số người đông hơn so với trong tưởng tượng của hắn, có 9 người, xem ra những người này chính là đồng đội trong nhiệm vụ lần này rồi.
Tên mập và Hòe Dật đều đứng ở đó, tên mập đang có thái độ khác với bình thường, khí thế hung hăng đang tranh cãi gì đó với một người đàn ông.
Bởi vì không nắm rõ chỉ tiết về những "đồng đội" này, nên Giang Thành dự định tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch, hắn làm ra vẻ sợ hãi và đáng thương, vừa bám vào tường vừa đi về phía có nhiều người, vừa dùng giọng run rẩy hỏi: "Đây rút cuộc là đâu vậy, sao tôi vừa mở mắt đã tới đây, đáng Sợ quá!"
Theo lẽ thông thường, Hòe Dật và tên mập lúc này nên diễn cùng với hắn eau đó nhfna naười khác fñna nên bước tới an Di hắn. điải thích auv tắc cho hắn.
Nhưng lần này, mọi người đều dùng một ánh mắt rất kì lạ nhìn hắn, tên mập cũng không ngừng nháy mắt với hắn, tựa như là đang bảo hắn đừng diễn nữa.
Ngay lúc Giang Thành đang nghỉ hoặc, thì người đàn ông lúc trước cãi nhau với tên mập bước ra.
Người đàn ông khoảng 35 tuổi, cao lớn, tóc hoa râm, mặc áo khoác da màu đen, trông có vẻ điềm tĩnh và có năng lực, gật đầu với Giang Thành, nói: "Xin chào, anh Giang Thành."
Giang Thành cau mày: "Anh biết tôi sao?"
Phía sau người đàn ông, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc búi cao xen vào nói: "Chúng tôi đều biết anh, anh Giang Thành."
"Nhưng tôi chưa bao giờ gặp các người." Giang Thành cởi bỏ lớp ngụy trang, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Người đàn ông nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Giang Thành dường như là người đứng đầu nhóm, anh ta vẫy tay với Giang Thành, bảo hắn cứ thoải mái đi: "Anh Giang Thành, anh đừng căng thẳng, chúng tôi không có ác ý."
"Anh không biết chúng tôi là chuyện rất bình thường, nhưng tôi nghĩ có một người tôi nghĩ nhất định là anh biết." Người đàn ông nói với giọng rất trịnh trọng: "Nhà họ Hạ, tiểu thư Hạ Manh."
"Anh là người nhà họ Hạ?" Giang Thành có hơi bất ngờ.
"Đội hành động số 4, nhà họ Hạ, tôi là đội trưởng, những người này đều là thành viên trong đội của tôi." Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi tên Hạ Cường."
Tên mập ở bên cạnh không nhịn được nói: "Bác sĩ, lần trước Hạ Manh dẫn người đến làm phiền chúng ta, anh ở trong phòng nên không biết, ở bên ngoài, chính là anh ta đã dẫn người đi bắt tôi, may mà tôi chạy nhanh đấy."
Tên mập tức đến thở phì phò, đưa tay nhận diện từng người một: "Anh ta, còn có anh ta, cả người phụ nữ phía sau nữa, đúng, tôi đang nói cô đấy, có bản lĩnh thì đừng có trốn nữa, bọn họ đều ở đây rồi."
Giang Thành nhớ tới lần đó, Hạ Manh dẫn theo người đàn ông trung niên tên là Cung Triết, bọn họ lần theo manh mối đến Dong Thành, tìm đến phòng làm việc.
"Tại sao các anh lại ở đây?" Giang Thành tiếp tục hỏi. thực hiện nhiệm vụ, vô tình bị cuốn vào một sự kiện linh dị."
"Một chiếc xe buýt phế liệu?" Giang Thành hỏi.
Nghe vậy, Hạ Cường gật đầu, dùng giọng điệu thận trọng nói: "Xem ra anh Giang Thành cũng vậy."
"Các người là..." Giang Thành liếc nhìn người phía sau Hạ Cường: "Lần đầu tiên lên xe?"
"Phải." Hạ Cường đáp, sau đó hơi nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ các anh..."
"Chúng tôi là lần thứ hai." Giang Thành không muốn giải thích quá nhiều với cái người tên Hạ Cường này, căn cứ theo cấp bậc của đối phương, tin tức mà anh ta biết rất hạn chế.
"Đúng rồi, anh nói các anh đang làm nhiệm vụ." Giang Thành hỏi: "Có tiện tiết lộ một chút nội dung nhiệm vụ không? Tôi muốn biết nó có liên quan đến tình hình của chúng ta bây giờ không."
"Tôi đang làm nhiệm vụ hộ tống. Về phần mối quan hệ với tình hình hiện tại, tôi nghĩ là không có liên quan gì." Hạ Cường trả lời ngắn gọn.
Dời tầm mắt sang chỗ khác, Giang Thành nhìn những người Hạ Cường mang tới, tổng cộng có 6 người, trong đó có 4 người lờ mờ đứng thành vòng tròn, bảo vệ một nam một nữ ở giữa.
"Hai người bọn họ?" Giang Thành hất cằm, nhìn về phía một nam một nữ.
Người đàn ông khoảng trên dưới 25 tuổi, mặc trang phục casual bình thường, ánh mắt kiên nghị, lộ ra vẻ chững chạc trái ngược với tuổi tác.
Một nửa cơ thể của người phụ nữ bị che khuất sau lưng người đàn ông, trên khuôn mặt xinh đẹp trông hơi mệt mỏi, một tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông, như thể rất dựa vào anh ta, bộ đồ thể thao đơn giản cũng không thể che giấu được đường cong của người phụ nữ. .
Đôi mắt Giang Thành nhìn qua nhìn lại giữa khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ. Người phụ nữ dường như rất sợ người lạ, nắm cánh tay của người đàn ông càng chặt hơn.
"Xin chào, anh Giang Thành." Người đàn ông chủ động chào hỏi Giang Thành: "Tôi tên Lâm Mục Vân, đây là em gái tôi, Lâm Mục Vẫn."
"Xin chào." Giang Thành cũng lên tiếng, dáng vẻ của người đàn ông và người phụ nữ quả thực có vài phần giống nhau.
Lâm Mục Vân quay người lại, vỗ nhẹ vào cánh tay Lâm Mục Vãn, dịu dàng nói: "Mục Vẫn." một cuốn sổ màu xanh da trời, sau khi mở ra, nhanh chóng viết gì đó, sau đó cầm cuốn sổ lên, hướng thẳng vào Giang Thành.
Trên đó là hai chữ "Xin chào".
Khi Giang Thành nhìn vào mắt Lâm Mục Văn, cô lập tức quay đi.
"Thật xin lỗi, em gái tôi..." Lâm Mục Vân có nụ cười rất trong trẻo: "Em ấy rất ít tiếp xúc với người lạ, đều là lỗi của tôi đã chiều hư em ấy rồi."
"Lâm công tử và Lâm tiểu thư, chính là người mà chúng tôi hộ tống lần này." Hạ Cường đứng lên giải thích: "Có người muốn làm hại bọn họ, chúng tôi cần phải bí mật hộ tống bọn họ đến nơi an toàn."
Giang Thành nhớ lại lời của Lâm Uyển Nhị, hiện tại nhà họ Hạ cũng coi như là đồng minh, cùng nhau chống lại Người Gác Đêm, mà người mà Hạ Cường nói muốn hại hai người này rất có thể chính là Người Gác Đêm.
Theo dòng suy nghĩ này, hai anh em này hẳn là người thừa kế của một gia tộc lớn, bởi vì gia tộc phản đối kế hoạch của Người Gác Đêm nên họ đã bị truy sát.
Tiếp theo, mọi người tự giới thiệu lẫn nhau.
Người phụ nữ búi tóc, có dáng vẻ đáng yêu tên là Chu Đồng.
Người đàn ông mặc áo hoodies màu xanh lam, bộ dạng cà lơ phất phơ tên là Viên Tiểu Thiên.
Người phụ nữ đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ cao ráo tên là Lý Mộng Dao.
Cuối cùng, người đàn ông mặc áo trendcoat, vẻ mặt nghiêm túc tên là Phong Kiệt.