Chương 816: Khách hàng
Chương 816: Khách hàngChương 816: Khách hàng
Giống như Giang Thành, bọn họ cũng thức dậy trong phòng của mình, bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức đột ngột.
Thời gian bọn họ tỉnh lại chắc hẳn là giống nhau, nhưng Giang Thành lại lựa chọn ở trong phòng quan sát một lúc, nên chậm trễ mất một chút thời gian.
"Cạch."
"Cạch."
"Cạch."...
Một bên cầu thang vang lên tiếng giày cao gót sắc bén, ngay sau đó, một người phụ nữ đẫy đà khoảng 35 tuổi xuất hiện.
Vừa nhìn thấy nhóm người Giang Thành, người phụ nữ mặt đầy lo lắng phàn nàn: "Này các anh các chị sao vẫn còn đứng đây hả, mau đi thôi, khách hàng đã đợi bao lâu rồi, các người không muốn làm ăn nữa à?"
"Tôi nói cho các người biết nhé, nếu tháng sau không trả được tiền thuê nhà, thì tất cả các người ra ngủ ngoài đường cho tôi, đừng có liếm mặt mà đến cầu xin chị Văn các người." Người phụ nữ bĩu môi nói: "Tôi giới thiệu công việc làm ăn cho các người, mà các người còn không tích cực, còn chưa thấy ai như mấy người đấy."
"Làm sao có thể chứ chị Văn, nếu không phải là được chị quan tâm, thì cuộc sống của mấy người chúng em sẽ thê thảm lắm." Giang Thành cười đáp lại.
Từ trong lời nói của người phụ nữ, mọi người bước đầu suy ra một số thông tin.
Đầu tiên, người phụ nữ tự xưng là chị Văn chắc hẳn là chủ nhà của bọn họ.
Thứ hai, thân phận và hoàn cảnh hiện tại của bọn họ không tốt lắm, nói chính xác ra là tương đối nghèo, không có tiền.
Thứ ba, công việc làm ăn là do chị Văn giới thiệu cho bọn họ.
Chị Văn dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Giang Thành, giọng bực bội nói: "Chỉ có cậu là người biết ăn nói, khiến chị Văn vui vẻ, nếu không phải vì nể mặt cậu, tôi sớm đã đuổi hết mấy người ra ngoài rồi, ba tháng rồi không trả tiền thuê nhà, cậu nghĩ tôi mở tổ chức từ thiện chắc!"
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi theo tôi, khách hàng người ta còn đang đợi đấy!" Chị Văn quay người ra hiệu cho mọi người đi theo cô ta xuống Giang Thành là người đầu tiên bước tới, nhưng điều bất ngờ là, chị Văn lại giữ hắn lại, bảo những người khác đi trước, sau đó mới sánh đôi cùng Giang Thành đi xuống tầng.
Hai người càng lúc càng gần nhau, Giang Thành phải nghiêng người sang một bên, nếu không toàn bộ phần thân trên của chị Văn như sắp áp lên trên người hắn rối.
"Chị Văn." Giang Thành nhỏ giọng nhắc nhở: "Ở đây nhiều người lắm."
Nghe vậy, trên mặt chị Văn chợt đỏ bừng, giọng điệu oán trách nói: "Bây giờ biết ngại rồi à, tối hôm qua cậu đâu có nói như vậy."
Nói xong, đưa tay trái nhéo vào eo dưới của Giang Thành, liếc nhìn những người đi trước mặt, khinh thường nói: "Nếu như không phải Thành Thành cậu hiểu chuyện, chị Văn đã sớm đuổi những người này ra ngoài rồi, mới cả, cậu nói xem cậu còn trẻ tuổi như vậy, giày vò mở công ty làm gì, lại còn làm những việc bằng cửa phụ, thật đáng sợ đấy."
Chị Văn ưỡn bộ ngực kiêu hãnh, lại nghiêng người về phía Giang Thành, dùng giọng quyến rũ nói: "Hay là cậu đóng cửa công ty đi, tập trung dành thời gian cho chị Văn có được không, thiếu tiền cứ nói với chị Văn, chị Văn Sẽ đưa cho, chị Văn chỉ thích tiêu tiền cho cậu thôi." Vừa nói, cô ta lại dùng tay trái sờ soạng sau lưng Giang Thành.
Giây tiếp theo, tay của chị Văn bị Giang Thành bắt được.
"Đừng đùa với lửa." Giang Thành ghé vào tai chị Văn, hung ác nói: "Nếu không lần sau chị có xin tha cũng vô dụng."
Nghe xong, hơi thở của chị Văn trở nên gấp gáp, nhưng vì đã đến tầng một, nên mới không có hành động tiếp theo nữa.
Nhưng cái cách mà cô ta nhìn Giang Thành đã trở nên mơ mơ màng màng.
Hạ Cường và những người đang đi phía trước dừng lại, đây là một tòa chung cư khá cũ, hiện tại bọn họ đang đứng trước cổng, bởi vì không biết đường, cho nên chỉ đành đứng đợi.
"Chị Văn." Giang Thành nhắc nhở.
"Ồ ồ, mấy người... mấy người đi theo tôi." Chị Văn đi đến trước dẫn đường, trên đường đi còn không quên phàn nàn bọn họ không làm chuyện đàng hoàng, mấy chuyện lộn xộn này mà cũng dám động vào, mau đổi nghề càng sớm càng tốt di.
Đi theo chị Văn, nhóm người đến một tòa nhà văn phòng, tòa nhà lớn rất hoành tráng, khoảng hai mươi tầng.
Sau khi vần ca. chỉ Văn vô thức dẫn cä nhám đến †hana máv. Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người trở nên khó coi, đi thang máy trong khi đang làm nhiệm vụ, ở một ý nghĩa nào đó tương đương với việc thăng thiên.
"Chị Văn." Hòe Dật cười hỏi: "Chúng ta phải đến tầng bao nhiêu?"
"Tầng 9." Chị Văn liếc anh ta một cái, có chút mất kiên nhẫn trả lời: "Văn phòng của chính mình ở tầng nào, còn phải hỏi tôi?"
Khi thang máy đang đi xuống, mọi người đều nhìn sang Giang Thành, hiển nhiên là đang đặt hy vọng cuối cùng vào hắn.
Giang Thành như thể xung quanh không có ai ghé sát vào tai chị Văn, khẽ thì thầm vài câu: "Chị Văn, chúng ta đi cầu thang bộ lên trên được không, em muốn tiếp tục ở bên chị một lát nữa." Hắn cố tình nhấn mạnh từ "tiếp tục".
Quả nhiên, chị Văn sẵn sàng đồng ý, khi nhóm người bước lên cầu thang, Giang Thành và chị Văn mới chậm rãi đi theo sau.
Đến một căn phòng giống như văn phòng trên tầng 9, có một chiếc ghế ở hành lang, trên đó có một người phụ nữ ăn mặc trí thức đang ngồi.
Người phụ nữ có vẻ sợ hãi khủng hoảng, tỉnh thần cũng hoảng hốt, hai tay nắm chặt vạt áo, quầng mắt thâm đen, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi tốt.
Sau khi được chị Văn giới thiệu, người phụ nữ tên là Uông Khiết, làm việc trong một công ty lớn, gần đây... đã gặp phải một số chuyện.
Sau khi mời Uông Khiết vào trong văn phòng, chị Văn liền rời đi, trước khi đi, còn không quên nhắc nhở đám người Giang Thành hãy đeo huy hiệu tên lên, nếu không trông chẳng chính quy chút nào.
Văn phòng tương đối rộng rãi, trên mỗi bàn đều có đặt một huy hiệu tên, không phải là loại có dây đeo quanh cổ mà là loại nhựa có ghim phía sau để đeo trên ngực, trên đó có một dãy số bắt đầu bằng 00, trông cực kì rẻ tiền.
Giống như huy hiệu của trường dành cho học sinh, hoặc là một loại đạo cụ nhỏ nào đó.
Giang Thành đi tới cái bàn dễ thấy nhất, cầm huy hiệu tên lên đeo vào.
Những người khác cũng làm theo, có đúng 9 người, 9 cái huy hiệu tên.
Ngoài ra còn có một bộ ghế sofa trong văn phòng.
"Mời ngồi, cô Uông." Giang Thành ra hiệu.
Khi Uông Khiết ngồi xuống, Giang Thành và Hạ Cường cũng lần lượt Vừa rồi trên đường lên tầng, sau khi Giang Thành phải trả một cái giá nhất định, đã nghe ngóng được không ít thông tin, chẳng hạn như công ty hiện tại của hắn.
Trên danh nghĩa là tư vấn, nhưng thực chất là ở đằng sau trục lợi, nói tóm lại, những chuyện mà người bình thường không thể hiểu được, càng không thể giải quyết đều có thể đến tìm bọn họ.
"Cô Uông, cô gặp phải vấn đề gì khó giải quyết vậy?" Giang Thành hỏi.
"Vâng... vâng." Hai bả vai Uông Khiết run lên, sắc mặt tái nhợt không có chút máu."Mới hôm qua, tối hôm qua, tôi ở quán bar uống chút rượu, nhưng tôi không uống nhiều, tôi thật sự là không uống nhiều." Nói đến đây, Uông Khiết đột nhiên trở nên kích động: "Cho nên... cho nên những gì tôi nói tiếp theo đều là sự thật, mỗi một câu đều là sự thật, xin nhất định phải tin tôi!"
"Đương nhiên là chúng tôi tin cô." Giang Thành nhìn người phụ nữ đang run rẩy, an ủi nói: "Cô yên tâm, cô ở chỗ chúng tôi đây rất an toàn, vì vậy... xin hãy bắt đầu đi, cô Uông."
"Tối qua tôi rời khỏi quán bar, định bắt taxi về nhà, nhưng trên đường lại nhận được điện thoại của một đồng nghiệp ở công ty, anh ấy bảo tôi qua đó một chuyến, nói là có văn kiện cần tôi đóng dấu, nghe có vẻ rất khẩn cấp."
Uông Khiết giải thích: "Lúc đó đã rất muộn rồi, nhưng chúng tôi... kiểu công ty như chúng tôi là như thế, vào mùa bận rộn, việc tăng ca là chuyện bình thường, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền vội vàng chạy tới."