Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 817 - Chương 817: Đồng Nghiệp

Chương 817: Đồng nghiệp Chương 817: Đồng nghiệpChương 817: Đồng nghiệp

"Công ty chúng tôi ở Thành Nam, cao ốc Hữu Nhuận các anh biết chứ, tầng 10 đến tầng 14 bên trong, đều là của công ty chúng tôi."

"Sau khi vào trong cao ốc, tôi đi thang máy lên trên, trong thang máy, tôi còn cố ý liếc nhìn thời gian, là... là 12h15, tôi nhớ rất rõ."

"Thang máy dừng lại khi đến tầng 10, chỗ làm việc của tôi ở tầng 10, là một khu văn phòng công cộng rất rộng, cửa là đang mở, bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất, không phải... không phải là đèn chiếu sáng trên trần nhà, là đèn bàn, một chiếc đèn bàn rất nhỏ, xung quanh tương đối tối."

"Vị trí đang sáng đèn là chỗ làm việc của tôi." Uông Khiết nói: "Nhờ có ánh sáng của đèn bàn, tôi thấy bàn làm việc của mình rất bừa bộn, khi đến gần thì phát hiện một số đồ vật vốn được đặt ở trên bàn làm việc đã bị ném xuống đất, như bị người ta lật tung lên vậy."

"Lúc đó tôi tức giận đến mức lập tức muốn tìm đồng nghiệp để hỏi cho rõ ràng, rút cuộc anh ta muốn gì, cho dù có gấp đến đâu, cũng không thể tùy tiện động vào đồ của người khác được."

"Hơn nữa... hơn nữa những thứ như con dấu thì ai lại để ở bên ngoài, nhất định là để trong ngăn kéo khóa lại."

"Nhưng tôi không tìm thấy đồng nghiệp, không phải... không phải là không tìm thấy, mà là cả khu văn phòng không có một ai cả."

"Tôi đã hỏi tận mấy lần, xung quanh đều rất yên tĩnh." Nói đến đây, Uông Khiết đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Thành, nhỏ giọng nói: "Anh có thể hiểu được cảm giác đó không, xung quanh rất tối, ở ... ở trong bóng tối những bóng đen lờ mờ, tựa như đang ẩn giấu thứ gì đó, rõ ràng là một nơi rất quen thuộc, nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy rất xa lạ, loại cảm giác xa lạ không thể diễn tả được...

Giọng của Uông Khiết càng nói càng nhỏ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Cô Uông, cô không nghĩ đến việc bật đèn sao?" Hạ Cường bình tĩnh hỏi, cố gắng không kích động đến cô ta.

"Bật đèn..." Uông Khiết dừng lại, lập tức nhìn Hạ Cường, môi run run nói: "Đương nhiên là tôi có nghĩ tới rồi, nhưng vô dụng! Đèn... Đèn hỏng rồi, không đúng, chắc là do công tắc, hoặc... hoặc có gì đó không ổn với đường dây..."

Lo lắng Uông Khiết chịu không nổi mà quy sụp, Giang Thành đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Uông Khiết, an ủi nói: "Cô Uông, cô đừng sợ, có tôi ở đây." Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thành, cảm xúc của Uông Khiết lại dần dần bình tĩnh lại, cô nói tiếp: "Ngay lúc tôi đang định rời đi thì đột nhiên bên ngoài chợt lóe lên một tia chớp."

"Lúc này tôi mới để ý thấy bên ngoài trời đang mưa, mưa rất to, khu văn phòng có cửa kính lớn từ trần đến sàn, nên tôi có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng màn mưa đã chặn hết mọi thứ".

"Vừa rồi chính là nhờ ánh chớp nên tôi mới nhận ra lối đi cách chỗ làm việc của tôi không xa."

"Sàn hành lang rất bừa bộn, mấy thùng rác vứt dưới đất, rác bên trong lăn đầy trên sàn, còn có một số tờ thông tin các loại, đúng rồi, một chiếc ghế văn phòng cũng đổ ra đất, như thể có người vừa men theo lỗi này chạy ngang qua, trong lúc hoảng loạn thì đụng phải".

"Phản ứng đầu tiên của tôi là đồng nghiệp mời tôi đến đây, chắc chắn là anh ấy!"

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại lo lắng cho anh ấy, nên lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của anh ấy và gọi lại."

"Cuộc gọi được kết nối nhưng không có người trả lời, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động reo từ xa, nghe không rõ lắm nhưng chắc là tiếng chuông."

"Tôi bật đèn pin trên điện thoại di động, nhìn về phía có tiếng chuông, đi đến hành lang, tiếng chuông reo... tiếng chuông vang lên từ cuối hành lang, gần lối thoát hiểm. Tôi rẽ vào một góc, đối mặt với cánh cửa sắt của lối thoát hiểm." Nói đến đây, hơi thở của Uông Khiết đột nhiên trở nên dồn dập, đồng tử run rẩy: "Người, một người đang nằm trước cửa sắt! Xung quanh toàn là máu, trên tường, trên trần nhà, cửa an toàn đều đang chảy máu, người đó ... người đó hình như bị xẻ ra, xẻ ra từ chính giữa!" Uông Khiết nắm chặt tay Giang Thành, móng tay cắm vào da thịt, rõ ràng là đang nhớ lại cảnh tượng đó, nó đã khiến cô chịu kích động quá lớn.

Giang Thành không vùng vẫy mà đưa tay còn lại ra, đặt lên trên tay Uông Khiết, nhẹ nhàng an ủi: "Cô Uông, đừng lo lắng, có tôi ở đây."

"Cô đã báo cảnh sát rồi phải không?" Giang Thành nhìn vào mắt cô, dịu dàng giọng hỏi.

"Đúng... lúc đó tôi sợ đến mức ngồi bệt dưới đất mấy phút, mới nhớ ra gọi cảnh sát, sảnh sát đến rất nhanh, cực kì nhanh." Uông Khiết thở dốc.

Giang Thành nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối, nửa hỏi nửa phủ nhận: "Cô Uông, xem ra cô gặp phải một vụ án giết người bình thường, có lẽ thủ đoạn của hung thủ tàn bạo hơn một chút, nhưng... chắc hẳn là cô biết rõ chúng tôi là làm dì đếi với trường hơn nàv chúna tôi." "Không bình thường!" Uông Khiết kích động nói: "Đây tuyệt đối không phải là một vụ án giết người bình thường!"

Giang Thành vốn là muốn rút lui để tiến lên, bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Uông Khiết, thuận thế truy hỏi: "Cô cho rằng chỗ nào không bình thường?"

"Người chết không phải là đồng nghiệp của tôi!" Uông Khiết lớn tiếng nói: "Tôi hoàn toàn không biết anh ta!"

"Vậy anh ta là ai?"

Lời vừa rồi dường như đã khiến cơ thể Uông Khiết mất hết sứa lực, cô chậm rãi lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chưa từng gặp anh ta, tôi hỏi nhân viên công ty, cũng nói chưa từng gặp, người này không phải là nhân viên của công ty chúng tôi."

"Nhưng cô nói là sau khi nhận được cuộc gọi, mới chạy tới." Hạ Cường nói xen vào.

"Tôi... tôi thực sự đã nhận được cuộc gọi, tôi cũng đã nói với cảnh sát như vậy, nhưng khi tôi mở điện thoại lên, thì nó đã biến mất, đều biến mất hết rồi, lịch sử cuộc gọi của tôi đã bị xóa..." Uông Khiết đờ đẫn, như thể vẫn chưa vượt qua được sự việc này.

"Là tất cả lịch sử cuộc gọi đều đã bị xóa hết, hay chỉ có cuộc gọi với đồng nghiệp này?" Giang Thành hỏi.

"Chỉ... chỉ có với anh ấy là đã bị mất." Uông Khiết đau khổ lắc đầu: "Bên phía cảnh sát không tin những gì tôi nói, dù tôi có giải thích thế nào thì bọn họ cũng không tin, bọn họ nghỉ ngờ tôi đang giấu bọn họ điều gì đó, nghỉ ngờ tôi có liên quan đến vụ án, còn đưa tôi đi làm xét nghiệm nước tiểu, nghỉ ngờ rằng tôi đã hút những thứ đó.

"Điện thoại di động của cô không để lại dấu vết, vậy điện thoại di động của người đó thì sao?" Giang Thành nhớ Uông Khiết đã đề cập đến, là mình đã đi theo tiếng nhạc chuông của điện thoại di động, mới tìm thấy thi thể.

"Trên người của người đó hoàn toàn không có điện thoại di động." Trên mặt Uông Khiết tràn đầy tuyệt vọng.

"Cô Uông, cô là vừa rời khỏi chỗ cảnh sát sao?" Giang Thành hỏi.

"Tôi đã giải thích cả đêm, còn cả ghi chép lại, lúc trời tờ mờ sáng, bọn họ mới để tôi đi, tôi... tôi thực sự không biết còn ai có thể giúp được tôi, có một người bạn giới thiệu, nói các anh chuyên xử lý những việc như vậy." Uông Khiết nhìn Giang Thành, gần như cầu xin nói: "Các anh... các anh có thể giúp tôi được không?" cuốn sổ, sau đó ở trên đó viết viết vẽ vẽ, khẽ gật đầu với Uông Khiết nói: "Cô Uông, tình huống này chúng tôi đã hiểu rõ rồi, bây giờ chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra, bên phía cô nếu có bất kì tin tức gì, vui lòng thông báo kịp thời cho chúng tôi, điều này rất quan trọng ".

Nghe thấy những người này đồng ý giúp đỡ, sắc mặt Uông Khiết cải thiện rất nhiều: "Được, được, tôi sẽ làm, cảm ơn, còn về chỉ phí..."

"Không giảm giá." Giang Thành đầy tự tin nói.
Bình Luận (0)
Comment