Chương 818: Đồng hồ báo thức
Chương 818: Đồng hồ báo thứcChương 818: Đồng hồ báo thức
Uông Khiết hơi ngây người ra một chút, sau đó xua xua tay, vội vàng giải thích: Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải có ý đó, tôi muốn..."
"Ding-ding-ding-ding-"
Trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức, giống hệt tiếng chuông đã đánh thức bọn họ vào buổi sáng.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, Uông Khiết như bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt, nói mấy câu kiểu như chăm sự nhờ các anh các thứ, rồi vội vàng rời đi.
"Chết tiệt!" Viên Tiểu Thiên từ ngăn tủ dưới lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức cũ, tắt đi rồi ném lên trên bàn.
Chu Đồng cầm đồng hồ báo thức lên, nhìn nhìn rồi đặt xuống, quay đầu lại nói: "Giống hệt với đồng hồ báo thức trong phòng chúng ta."
"Đồng hồ báo thức buổi sáng tôi có thể hiểu, mục đích là để đánh thức chúng ta dậy, còn đặt đồng hồ báo thức vào thời điểm này, là muốn làm gì?" Tên mập hỏi.
"Chắc chắn là có nguyên nhân rồi." Giang Thành sờ sờ cằm: "Chắc là nhắc nhở chúng ta, chú ý chuyện gì đó, hoặc là có chuyện gì đó sắp xảy ra."
"Cô Lý... đi đâu rồi?" Người lên tiếng là Lâm Mục Vân, sau khi Uông Khiết xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người cô ta.
Nghe Lâm Mục Vân nhắc tới Lý Mộng Dao, Giang Thành mới chú ý tới người phụ nữ thân hình cao ráo, mặc áo sơ mi trắng đeo kính đen không có trong phòng.
Cánh cửa là đang khép hờ.
"Cô ấy đâu rồi?" Hạ Cường đang đứng ở bàn nghiên cứu đồng hồ báo thức, cũng mới phản ứng lại.
Phong Kiệt đứng ở cửa nói: "Lý Mộng Dao thấy tình trạng Uông Khiết cực kì xấu, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, nói đi tiễn cô ta, thuận tiện dặn dò cô ta một số chuyện, như là trong thời gian này cố gắng tránh không đi thang máy gì đó."
Mặc dù Lý Mộng Dao cũng chỉ mới rời đi có mấy phút, nhưng bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng vì sự việc này.
Không thể nói được là tại sao, chỉ là một loại trực giác.
"Anh Cường, để em đi đón cô ấy về." Viên Tiểu Thiên gật đầu với Hạ Cường, còn chưa đợi nhận được phản hồi, đã lập tức đi về phía cửa.
"Để tôi đi cùng anh." Phong Kiệt sắc mặt không tốt cũng lên tiếng.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại khẩn cấp vang lên cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Viên Tiểu Thiên và Phong Khiết cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn, dường như tiếng điện thoại này có ma lực gì đó.
Đó là một chiếc điện thoại màu đỏ, một chiếc điện thoại cố định rất cổ điển, đặt trên bàn, Giang Thành bước tới, nghe điện thoại, phía bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông, nghe có vẻ nghiêm túc: "Có phải công ty tư vấn Sâm Mỹ không?"
Giang Thành liếc nhìn quảng cáo sáng tạo Sâm Mỹ treo trên tường, trả lời: "Đúng vậy, anh là ai?"
"Chúng tôi đến từ Cục Công an thành phố, muốn tìm hiểu một số thông tin từ anh." Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe rất đáng tin cậy: "Uông Khiết... anh có quen biết không?"
"Là một trong những khách hàng của chúng tôi." Giang Thành thành thật trả lời: "Không quen."
"Là như này, chúng tôi tìm thấy số điện thoại của công ty các anh trên điện thoại di động của Uông Khiết. Theo tin nhắn cuối cùng trước khi chết của cô ấy, cô ấy đã hẹn gặp dịch vụ tư vấn của công ty anh, thời gian..." Người kia dừng lại rồi nói tiếp: "Đáng lẽ là nửa tiếng trước."
"Trước khi chết..." Đồng tử của Giang Thành co rụt lại.
"Cô Uông Khiết đã bị giết hại vào đêm ngày hôm qua trong công ty, mà cuộc gọi và tin nhắn cuối cùng trên điện thoại di động của cô ấy đều liên quan đến công ty của anh." Trong giọng nói phía bên kia mang đầy ý tứ thăm dò: "Vậy nên hy vọng các anh sẽ hợp tác điều tra, nếu có bất kỳ thông tin nào liên quan về cô Uông Khiết, vui lòng kịp thời gọi cho tôi.
"Nhất định rồi."
Sau khi đặt điện thoại xuống, Giang Thành đứng dậy, bước ra khỏi cửa, mấy người Hạ Cường đã lao ra ngoài tìm người trước một bước rồi.
Hòe Dật và tên mập đều theo sát phía sau Giang Thành.
"Uông Khiết đêm qua đã chết rồi, vậy người vừa tới là ai?" Trong mắt Hòe Dật ngoài sự kinh sợ ra, nhiều hơn vẫn là nghỉ hoặc.
"Còn có thể là ai? Là quỷ chứ ai nữa." Tên mập không hiểu tại sao Hòe Dật lại hỏi ra một câu như vậy.
"Nhưng... nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, sao có thể nhanh như vậy, Nhóm người Hạ Cường vội vã quay lại từ đầu bên kia hành lang.
"Thế nào rồi?" Giang Thành hỏi.
"Không tìm thấy." Viên Tiểu Thiên lo lắng trán đầy mồ hôi: "Anh Cường phán đoán bọn họ sẽ không đi thang máy, xác suất cao là sẽ đi cầu thang bộ xuống."
Giang Thành nhìn thoáng qua là biết nhóm người Hạ Cường đang âm mưu chuyện gì, nhưng hiện tại không phải lúc đôi co: "Có hai lối thoát hiểm, đội chúng ta sẽ phụ trách một lối đi, men theo cầu thang đuổi theo xuống dưới." Giang Thành chủ động nói: "Tập hợp ở tầng một."
"Cám ơn." Hạ Cường ôm quyền, lập tức dẫn mọi người đi tới bên trái hành lang.
Ba người Giang Thành đi đến bên phải.
Nhưng hai nhóm người đuổi theo một mạch xuống dưới tầng, đừng nói là có người, ngay cả một chút dấu vết kỳ lạ cũng không tìm thấy.
Hỏi nhân viên bảo vệ trước tòa nhà văn phòng có phải vừa rồi có một người phụ nữ cao ráo mặc áo sơ mi trắng đeo kính gọng đen đi ra không, người kia lắc đầu nói rằng có nhiều người ra vào như vậy, làm sao mà nhớ được, nhưng nếu muốn tìm người, có thể đến phòng bảo vệ hỏi, ở đó có camera giám sát.
Nói xong, nhân viên bảo vệ chỉ vào đỉnh đầu quả nhiên có camera giám sát chĩa thẳng vị trí cửa.
Đi đến phòng giám sát, nhân viên trực giúp mở video giám sát trước tòa nhà, từ từ kéo thanh tiến trình về phía trước, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Lý Mộng Dao.
"Hẳn là cô ấy vẫn còn ở trong cao ốc." Viên Tiểu Thiên phân tích.
"Có khi nào là... thang máy?" Hòe Dật lên tiếng, thông qua kính phòng giám sát, nhìn về vị trí thang máy ở đại sảnh, nơi đó có mấy người đang chờ thang máy.
"Tiểu Thiên, tôi và cậu ra đi thang máy." Hạ Cường suy nghĩ một lát, liền đưa ra sắp xếp.
"Đã hiểu, anh Cường."
Nói xong, Hạ Cường quay đầu nhìn những người còn lại, bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Phong Kiệt, cậu và Chu Đồng ở lại đây bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ." Ngưng một chút, anh ta lại tiếp tục nói: "Nếu như tôi và Tiểu Thiên có chuyện bất trắc, không được phép cứu viện, nhiệm vụ duy nhất của các cậu là bảo vệ sự an toàn của Lâm công tử và Lâm tiểu thư, đồng thời đưa hai naười ho thoát khỏi eiên kiên linh di nàv hiểu cht7a2 "Đã hiểu."
Hạ Cường nhìn Giang Thành, dùng giọng điệu rất khách khí nói: "Anh Giang Thành, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, xin hãy nể mặt tiểu thư..."
Hạ Cường còn chưa nói hết lời đã bị Giang Thành trực tiếp cắt ngang: "Dừng lại, nhanh chóng dừng lại, tiểu thư nhà các anh đối với tôi không có chút mặt mũi nào, ngược lại thù hận thì rất nhiều đấy."
Hạ Cường nhất thời có chút xấu hổ.
"Có điều mọi người có thể gặp nhau ở một nơi như thế này, cũng coi như là có duyên phận, con người tôi luôn rất tốt bụng, nếu có thể giúp được, nhất định sẽ cố gắng hết sức." Giang Thành tiếp tục nói.
"Đa tạ."
Công tác chuẩn bị đã tương đối hoàn tất, nhưng đi thang máy lên xuống tận mấy lần, sau khi cửa thang máy mở ra, Hạ Cường và Viên Tiểu Thiên vẫn rất yên ổn, không có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ lại thử đổi một chiếc thang máy khác nhưng kết quả vẫn như vậy.
"Tiếp tục tìm kiếm, lối thoát hiểm, cũng như những căn phòng lân cận văn phòng làm việc, tôi không tin một người sống lại có thể bị mất hay sao!" Viên Tiểu Thiên dường như có mối quan hệ rất tốt với Lý Mộng Dao, mắt thấy mọi cách đều vô dụng, mắt anh ta dường như đỏ hoe: "Nhiệm vụ chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không tin Lý Mộng Dao cô ấy... cô ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Không cần tìm nữa." Ánh mắt của Hạ Cường kiên định nói: "Cô ấy đã chết rồi."