Chương 819: Vết lõm
Chương 819: Vết lõmChương 819: Vết lõm
"Không đâu!" Viên Tiểu Thiên lập tức phản bác.
"Tiểu Thiên, cậu hãy tỉnh táo lại đi." Hạ Cường hạ giọng xuống: "Cậu nên hiểu rõ, hậu quả của việc bị quỷ dẫn đi trong nhiệm vụ là gì."
"Nhiệm vụ của chúng ta lần này là bảo vệ sự an toàn cho Lâm công tử và Lâm tiểu thư, ngoại trừ điều đó ra, tôi không cho phép bất kỳ ai trong số các cậu mạo hiểm!" Hạ Cường nói với giọng điệu không thể phản đối.
Giang Thành quan sát một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi nghĩ chúng ta có thể đến hiện trường cái chết của Uông Khiết để xem xem, ở đó biết đâu có thể có manh mối."
Đề nghị của Giang Thành đã được mọi người tán thành, suy cho cùng việc tiếp tục tìm kiếm ở đây cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trong cuộc trao đổi trước đó,"Uông Khiết" đã nói với bọn họ, công ty của mình nằm ở Thành Nam, có tên là cao ốc Hữu Nhuận, nghe nói còn khá nổi tiếng.
Chờ khi đứng trước cao ốc Hữu Nhuận, mọi người mới nhận ra, nơi đây đẹp hơn gấp bội lần so với tòa nhà văn phòng trước đó của bọn họ, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn trông rất hoành tráng.
Có hai cảnh sát đứng cách cổng không xa, một người đang cầm cuốn sổ trên tay, thỉnh thoảng cúi đầu ghi lại điều gì đó, còn người kia thì đang hỏi những câu hỏi về an ninh.
Nhân lúc không ai chú ý đến bọn họ, nhóm người đã chia ra lẻn vào bên trong cao ốc Hữu Nhuận.
Vẫn là không đi thang máy, mọi người lựa chọn đi cầu thang bộ.
"Uông Khiết" đã nhắc đến qua, văn phòng của cô ta ở tầng 10, vụ án mạng... cũng xảy ra trước cổng sắt của lối thoát hiểm trên tầng 10.
Có một sĩ quan cảnh sát đứng trước lối thoát hiểm bên trái tòa nhà, trước cửa lối đi cũng giăng dây cảnh báo, so với nó, lối vào lối thoát hiểm bên phải lại rất bình thường.
"Xem ra án mạng xảy ra ở bên trái lối thoát hiểm, chúng ta từ cầu thang bên phải đi lên." Chu Đồng nói, giọng nói của cô rất ngọt ngào, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc.
Khi đến tầng 8, Hạ Cường ra hiệu cho mọi người dừng lại, tầng trên mơ hồ nghe thấy có tiếng nói chuyện.
Hạ Cường nghe một lúc, quay người lại nháy mắt với người đàn ông Giang Thành nhớ tên của người đàn ông đó là Phong Kiệt.
Phong Kiệt gật đầu, sau đó một mình đi lên tầng.
Giang Thành chú ý tới tay trái của Phong Kiệt luôn ở trong túi áo của mình, từ khi nhìn thấy anh ta, chưa từng thấy anh ta bỏ ra ngoài.
Ước chừng mấy phút sau, phía trên truyền đến một loạt tiếng bước chân, từ xa đến gần, tiếng bước chân lộn xộn, hiển nhiên không phải chỉ có một mình Phong Kiệt.
Chẳng mấy chốc, ba bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đầu tiên đương nhiên là Phong Kiệt, theo sau anh ta là hai cảnh sát.
Trong số đó, người cảnh sát đi trước mặt anh ta trông khoảng 45 tuổi, thân hình cường tráng, tóc hai bên thái dương đã bạc, người cảnh sát còn lại tương đối gầy, chắc cũng phải trên 50 tuổi, có đôi mắt sắc bén và khí chất nổi bật, rõ ràng cũng là một viên cảnh sát kỳ cựu có kinh nghiệm.
"Đội trưởng Hạ phải không?" Viên cảnh sát tóc hoa râm bước tới, đưa tay ra và tự giới thiệu: "Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Ngô Bân."
"Vị này là tổ trưởng Trương của tổ kiểm tra dấu vết." Ngô Bân giới thiệu người cảnh sát già bên cạnh.
"Đội trưởng Ngô, tổ trưởng Trương." Hạ Cường khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
"Tình huống bên trên thế nào?" Hạ Cường hỏi một cách rất tự nhiên.
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Bân hơi khổ sở, nói với ông già bên cạnh: "Lão Trương, cái này ông chuyên nghiệp, ông hãy đến giới thiệu tình hình cho đội trưởng Hạ đi."
"Nếu như đã đến hiện trường, vậy thì xin mời đội trưởng Hạ đích thân đi xem xét." Giọng nói của đội trưởng Trương có hơi khàn khàn, lộ ra một loại cảm giác bất lực.
Sau đó, Ngô Bân và tổ trưởng Trương bước lên cầu thang, Hạ Cường theo sau họ.
Nhưng sau khi nhận thấy một nhóm người đều đang đi theo lên trên, vẻ mặt của tổ trưởng Trương trở nên do dự: "Nhiều người đi vào như vậy, rất khó có thể đảm bảo hiện trường không bị hư hại, tốt nhất là..."
"Là do tôi sơ suất rồi." Hạ Cường quay người sắp xếp: "Chu Đồng, cậu và Tiểu Thiên ở lại." Sau đó anh ta liếc nhìn Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vẫn: "Hai người các anh cũng ở lại đi." sẽ ở chỗ này chờ, các anh chú ý an toàn."
Lâm Mục Vãn vẫn ở gần anh trai mình như cũ, một tay nắm lấy cánh tay Lâm Mục Vân.
Giang Thành nhìn Ngô Bân và tổ trưởng Trương của tổ kiểm tra dấu vết với ánh mắt kỳ lạ, dường như bọn họ có ý thức nhận diện cao về Hạ Cường, sẽ giới thiệu vụ án cho Hạ Cường, thậm chí còn đưa anh ta đi xem hiện trường vụ án.
Nếu là ở thế giới hiện thực, dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ Hạ có thể làm được điểm này, Giang Thành vẫn có thể hiểu được, nhưng... đây là trong nhiệm vụ.
Hạ Cường đã làm điều đó như thế nào?
Không, không đúng!
Không phải là Hạ Cường, là... Giang Thành di chuyển tầm mắt, nhìn sang Phong Kiệt, người đang đi ở mép ngoài cùng.
Đó là Phong Kiệt! Là anh ta sau khi đi lên, mới gọi Ngô Bân và tổ trưởng Trương xuống.
Tay trái của Phong Kiệt vẫn đút vào túi áo như cũ, giống như đang cố ý che giấu điều gì đó.
Đi được một lúc, khi gần đến cuối hành lang, Giang Thành lờ mờ bắt đầu ngửi thấy mùi máu tanh.
Dù đã chuẩn bị tỉnh thần nhưng sau khi rẽ vào một góc cua, cảnh tượng bất ngờ xuất hiện trước mặt vẫn khiến hắn không khỏi bất ngờ.
Tên mập lại càng là trừng lớn mắt, hít một hơi thật sâu.
Một xác phụ nữ nằm úp mặt trước cánh cửa sắt, xung quanh toàn là máu.
Đánh giá từ bộ trang phục, chính là Uông Khiết mà bọn họ đã gặp!
Máu bắn tung tóe khắp nơi, các bức tường, trần nhà và cửa an toàn bên cạnh đều nhuộm màu đỏ. Khung cảnh hung hãn như muốn đưa con người xuống địa ngục.
Thật khó để tưởng tượng, trong cơ thể một người lại có nhiều máu đến như vậy.
Chỉ sau khi nhìn thấy thi thể, mọi người mới hiểu người được "Uông Khiết" miêu tả bị xẻ đôi ở giữa, là như thế nào.
Một vết thương cực kỳ khủng khiếp bắt đầu từ vai phải và tiếp tục đến phần dưới bên trái của bụng người chết, nếu như không phải là mảnh da cuối eùna đước nối lai nó aần như eẽ vẻ cä nai ra làm đâi. Trên mặt đất để lại một vết lõm sâu, ngay vị trí tương ứng với vết thương.
"Một đòn chí mạng." Ngô Bân nhìn chằm chằm thi thể, lạnh lùng nói: "Đòn này ngoại trừ cắt chỗ vết thương ra, còn gây ra gãy xương trên diện rộng. Ngoài điểm này ra, trên cơ thể người chết không có vết thương rõ ràng nào khác."
"Hung khí là gì?" Hòe Dật lên tiếng hỏi.
Tổ trưởng Trương hít một hơi thật sâu, chậm rãi lắc đầu: "Nói thật, chúng tôi cũng không biết, chỉ xét về vết thương, hung khí không sắc bén lắm, nhưng nó có kích thước và khối lượng khủng khiếp, những loại phù hợp với những điều này phải kiểu như rìu, nhưng..." Ông ta ngưng một chút, sắc mắt có chút khó coi.
Làm cảnh sát gần 30 năm, từng tham gia nhiều vụ án lớn và quan trọng, thi thể đã tìm thấy rồi, nhưng hung khí giết người gần đúng thì chưa thể xác định được, thì đây là lần đầu tiên.
"Nhưng không phải là một chiếc rìu bình thường." Giang Thành sờ cằm nói tiếp: "Chắc là phải có cán dài, có phần giống như rìu cứu hỏa."
Tổ trưởng Trương lắc đầu khi nghe điều này: "Chúng tôi cũng đã nghĩ đến điều này, đồng thời cũng đã tìm một chiếc rìu cứu hỏa đến mô phỏng, nhưng cũng không gây ra sự kinh khủng như vậy ..."
Giang Thành không chút do dự ngồi xổm trước thi thể, nhìn chằm chằm vết lõm một cách khoa trương trên mặt đất, ngắt lời: "Rìu cứu hỏa thông thường đương nhiên không thể làm được, nhưng sau khi phóng đại lên mấy lần, chắc là cũng gần giống vậy."
Nghe thấy lời nói của Giang Thành, hô hấp của Ngô Bân và tổ trưởng Trương đồng thời trở nên gấp gáp, bọn họ không tiếp tục nhìn Giang Thành nữa, mà đều thống nhất nhìn Hạ Cường.
Hạ Cường gật đầu, dùng giọng rất trịnh trọng nói: "Là những thứ kia làm."