Chương 820: Huy hiệu tên
Chương 820: Huy hiệu tênChương 820: Huy hiệu tên
"Thật sự là những thứ kia sao?" Trên mặt Ngô Bân không có quá nhiều biểu cảm bất ngờ, xem ra ông ta cũng đã nghĩ đến điểm này, chỉ là không cách nào xác nhận.
Hạ Cường ngẩng đầu nhìn Ngô Bân và tổ trưởng Trương: "Đội trưởng Ngô, tổ trưởng Trương, nếu như cần, tôi có thể phối hợp cùng các ông điều tra vụ án này."
Nghe vậy, khuôn mặt Ngô Bân từ lo lắng chuyển sang vui mừng, vươn tay nắm lấy tay Hạ Cường: "Vậy thì thật quá tốt rồi, có sự giúp đỡ của Người Gác Đêm các anh, tôi lại càng yên tâm hơn, không giấu gì các anh, hung thủ là người còn đỡ, nếu như thật sự là những thứ kia, chúng tôi thực sự...
Những gì Ngô Bân nói sau đó, Giang Thành đều không để ý nghe cho lắm, bởi vì ba chữ "Người Gác Đêm" thật sự quá chói tai rồi.
Sắc mặt của tên mập và Hòe Dật lập tức thay đổi, nếu không phải ở đây đông người, tình hình phức tạp, có lẽ bọn họ sẽ phải ra tay trước để khống chế Hạ Cường và người đàn ông tên Phong Kiệt kia.
Tên mập và Hòe Dật nhìn sang Giang Thành, hiển nhiên là đang hỏi ý tứ của hắn.
Giang Thành ném cho bọn họ một cái nhìn hãy bình tĩnh chớ nóng vội, sau đó nhìn sang Phong Kiệt, Phong Kiệt cũng đang nhìn sang hắn, tay trái từ trước đến giờ chưa từng đưa ra ngoài từ trong túi thò ra một vật gì đó giống như thẻ chứng minh thư hay giấy tờ tùy thân gì đó, lắc lắc, sau đó, lại thu vào trong túi.
Thẻ chứng nhận có kích thước không lớn, toàn bộ là màu đen, bên trên có in logo màu vàng rất bắt mắt.
Đó là thẻ chứng nhận của Người Gác Đêm.
Giang Thành đã từng nhìn thấy qua.
So với sự căng thẳng của tên mập và Hòe Dật, Giang Thành sau khi nhìn thấy thẻ chứng nhận liền thoải mái hơn nhiều, hắn đại khái đoán được Phong Kiệt đã làm gì.
Với tư cách là người nhà họ Hạ, làm mấy tấm thẻ chứng nhận Người Gác Đêm, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, những người bọn Hạ Cường đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống, vào một số thời điểm quan trọng, ngụy trang thành Người Gác Đêm, cũng là một lựa chọn không tồi. Theo như tình hình hiện tại, hắn không cho rằng nhóm người Hạ Cường muốn làm gì bất lợi với mình.
"Ahl"
Một tiếng kêu kinh hô ngắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Thành, mà tiếng kinh hô này, lại đến từ Hạ Cường, một người từng trải cẩn trọng.
Anh ta đột nhiên lùi lại sau một bước, như thể vừa chứng kiến một cảnh tượng thật khó mà tin được.
Đầu của thi thể hơi nghiêng sang một bên, rất hiển nhiên, là do Hạ Cường làm, nhưng cho dù trên mặt thi thể có lấm tấm vết máu, Giang Thành liếc mắt cũng có thể biết đó không phải Uông Khiết!
Mà là...
"Lý Mộng Dao!" Sắc mặt của Phong Kiệt còn khó coi hơn cả chết rồi, cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất này chính là Lý Mộng Dao, người đã biến mất cách đây không lâu.
"Làm sao... làm sao lại như vậy?" Hòe Dật cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Mộng Dao, lúc này Lý Mộng Dao mở to hai mắt, tựa như trước khi chết đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Nhưng... Lý Mộng Dao vừa mới biến mất, nhiều nhất không quá 2 tiếng, mà cỗ thi thể này rõ ràng đã chết được một thời gian rồi, hẳn là đêm qua, chuyện này rút cuộc là như thế nào?
Nhìn biểu hiện của mọi người, Ngô Bân và tổ trưởng Trương đều trở nên kỳ lạ: "Sao vậy, thi thể này... các anh có quen sao? Nhưng tên của cô ấy là Uông Khiết, chúng tôi đã đối chiếu danh tính của nạn nhân rồi, chắc là không có vấn đề gì."
Biểu cảm của Hạ Cường khống chế rất tốt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã trở lại là người đàn ông bình tĩnh trầm ổn như cũ, ngẩng đầu lên, dùng giọng trịnh trọng nói: "Cô ấy có liên quan đến một vụ án mà chúng tôi đã điều tra trước đó, xem ra lúc đó là đã dùng tên giả."
"Vụ việc trước đó..." Tổ trưởng Trương cau mày, nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi tiếp thì Ngô Bân đã vỗ vỗ vai, sau đó nhìn ông ta ra hiệu một cái.
Tổ trưởng Trương ngay lập tức phản ứng lại, Người Gác Đêm có chức trách tương tự như bọn họ, nhưng phân công lao động khác nhau, hơn nữa những vụ án mà Người Gác Đêm tham gia vào, bọn họ cũng không có quyền can thiệp.
Ngô Bân hiển nhiên là có kinh nghiệm hơn tổ trưởng Trương rất nhiều, nữa mà chỉ bày tỏ lòng biết ơn đối với Hạ Cường vì đã sẵn lòng giúp đỡ.
Nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất, trong lòng Giang Thành cảm thấy có một sự cổ quái không thể diễn tả, thi thể là Lý Mộng Dao đã mất tích, đúng là không sai, nhìn kĩ, thân hình cũng trùng khớp, nhưng trang phục đã bị thay thế thành của Uông Khiết.
Trang phục của Uông Khiết tương đối trung tính, phù hợp với khí chất của một nhân viên văn phòng ở nơi làm việc.
Nhân lúc Hạ Cường đang trao đổi với hai cảnh sát, Giang Thành chú ý đến một vết phồng trên cánh tay của thi thể, bởi vì dính đầy máu, nên nhìn không rõ lắm.
Hắn giả vờ ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể, âm thầm sờ vào chỗ phồng lên.
Dùng tay khẽ chạm vào, Giang Thành lập tức nhận ra đó là cái gì.
Huy hiệu tên.
Là chiếc huy hiệu tên mà trước đó có trên mỗi bàn làm việc!
Hơn nữa, Giang Thành nhớ rõ ràng, trước khi chị Văn rời đi, còn đặc biệt dặn dò bọn họ nhớ đeo huy hiệu tên lên trước khi tiếp khách, lý do là bởi vì trông như vậy có vẻ chính quy chuyên nghiệm hơn.
Nhưng một lý do như vậy rõ ràng là không thể thuyết phục, bởi vì bản thân chất lượng của chiếc huy hiệu tên này đã cực kỳ rẻ tiền.
Vẫn còn một điểm nữa, tại sao toàn bộ trang phục của Lý Mộng Dao đều đã bị đổi, nhưng huy hiệu tên thì vẫn còn?
Điểm này chẳng lẽ không kì lạ sao?
Xâu chuỗi những thứ này lại với nhau, Giang Thành có thể khẳng định, chiếc huy hiệu tên không mấy nổi bật này, cũng tương tự như một đạo cụ trong nhiệm vụ.
Còn về phần nó có tác dụng gì, tạm thời hắn vẫn chưa nắm rõ.
Trong quá trình tháo bảng tên, động tác của Giang Thành có phần hơi lớn, khiến tổ trưởng Trương chú ý đến.
Nhưng tổ trưởng Trương chưa kịp nhìn kỹ hơn thì Hạ Cường đột nhiên đi tới, nói gì đó với ông ta, đồng thời dùng thân mình che khuất tầm nhìn của tổ trưởng Trương.
Chờ đến khi tổ trưởng Trương kịp phản ứng, Giang Thành đã đứng dậy, lắng nghe bọn họ nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
Theo lời kể của Ngô Bân, thi thể được phát hiện vào sáng sớm bởi mêt nhân viên bảo vê đang tuần tra trana đêm. lúc đá moi naười đầu sœ hãi tột độ.
Phải hòa hoãn mất một thời gian dài, mới nghĩ đến việc gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, lập tức phong tỏa hiện trường, bởi vì vụ án xảy ra vào rạng sáng đêm qua nên không có nhân chứng. Camera giám sát ở hành lang tầng 10 của cao ốc đã bị hỏng cách đây không lâu, còn chưa kịp thời sửa chữa, cho nên cũng không giúp được gì nhiều.
Hạ Cường nhìn thi thể của Lý Mộng Dao, ngưng một chút, rồi hỏi: "Uông Khiết này ... là làm gì?"
"Chính là nhân viên của công ty này, địa điểm làm việc ngay tại tầng 10." Ngô Bân chỉ vào một bên khác của hành lang nói: "Khu làm việc của bọn họ là ở đây, cách chỗ này không xa."
"Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây vào lúc rạng sáng?" Hạ Cường tiếp tục hỏi.
Lúc này là tổ trưởng Trương gật đầu, lên tiếng: "Bởi vì đang đuổi tiến độ dự án, theo như đồng nghiệp bên trong công ty nói: "Uông Khiết làm việc rất nỗ lực, lúc nào cũng bận rộn, vị trí của cô cực kì mệt, thường xuyên làm việc của hai ba người, tăng ca là chuyện bình thường."
"Đêm qua, cô ấy lại ở lại một mình tăng ca, những đồng nghiệp khác đều đã quá quen thuộc rồi, còn có người phản ánh, có mấy lần Uông Khiết thậm chí bận đến đêm không trở về nhà, mệt quá thì ngủ luôn tại chỗ làm việc." Ngô Bân bổ sung thêm nói: "Đồng nghiệp bên trong đều đặt cho cô biệt hiệu, là tam nương liều mạng."
"Đi, dẫn tôi đến vị trí làm việc của cô ấy xem." Hạ Cường nói.
Đoàn người dọc theo hành lang, đi tới trước một cánh cửa, cửa mở ra, bên trong là một khu làm việc lớn.
Nói trắng ra là, được chia thành hết các ô làm việc này đến các ô làm việc khác, đem hơn một nửa khu vực làm việc chia thành từng ô làm việc nhỏ.
Lối đi nhỏ trong khu làm việc có vẻ rất hỗn loạn, mấy cái thùng rác đổ ngửa trên mặt đất, rác rưởi bên trong đổ hết ra ngoài.