Chương 821: Đêm mưa
Chương 821: Đêm mưaChương 821: Đêm mưa
"Lúc chúng ta tới thì đã như thế này rồi." Ngô Bân vừa nhìn hiện trường vừa nói.
Đoàn người dừng lại trước bàn làm việc.
Trên bàn làm việc rất bừa bộn, một số giấy tờ, bút các loại, rơi đầy dưới sàn, bên cạnh ghế còn có một chiếc túi xách màu đỏ.
Cho người ta cảm giác, chủ nhân của chiếc bàn này đã rời đi rất vội vã.
"Chiếc bàn này làm việc này là vị trí của Uông Khiết." Tổ trưởng Trương khàn giọng nói: "Nhìn hiện trường, lúc đó chắc là cô ấy đang làm việc, hơn nữa trong quá trình này đã phát hiện ra hung thủ, sau đó hoang mang vội vàng chạy trốn theo lối này, nhưng đến vị trí lối thoát hiểm thì bị đuổi kịp, một đòn chí mạng".
Nghĩ đến vết thương trên thi thể, cũng như trạng thái của thi thể, Giang Thành tin vào phán đoán của tổ trưởng Trương.
Thi thể nằm úp mặt xuống đất, vết thương chí mạng duy nhất là một vết rách từ vai phải xuống bụng dưới bên trái.
Rõ ràng là, bị người ta từ phía sau lưng đuổi kịp, một lưỡi rìu chém từ trên xuống.
Ngô Bân nhìn những chiếc ghế đổ trên mặt đất, còn có thùng rác bị đá đổ, nói thêm: "Chúng tôi đã tìm thấy vài vết xước nhỏ trên thi thể của Uông Khiết, vết thương còn rất mới, chắc là do trong quá trình chạy trốn gây nên, chỉ là ..." Giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên do dự.
"Đội trưởng Ngô, có chuyện gì cứ nói đừng ngại." Hạ Cường nhìn vào mắt Ngô Bân, chân thành nói.
Một lúc sau, Ngô Bân hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: "Chỉ là tại hiện trường chúng tôi không tìm thấy bất kì dấu vết nào của hung thủ."
Tổ trưởng Trương luôn cẩn trọng vào lúc này cũng lên tiếng: "Đội trưởng Hạ, chúng tôi không có bản lĩnh như các anh, nếu như dựa trên kinh nghiệm của tôi để đánh giá vụ án này, thành thật mà nói, tôi không thể hiểu được."
Xét từ hiện trường, vụ án xảy ra ở đây giống hệt như những gì "Uông Khiết" miêu tả, nhưng người chết lại chính là Lý Mộng Dao, người vừa mới biến mất cách đây không lâu.
Càng kỳ quái hơn nữa là ở thế giới này, tên của Lý Mộng Dao, vậy mà đã bỉ đổi thành Liêng Khiết. Không ai biết tại sao, nhưng sự quỷ dị trong đó không khỏi khiến người ta cảm thấy trong lòng hoảng sợ.
Hạ Cường suy nghĩ một lúc, nhớ lại "Uông Khiết" đã nói rằng, sau khi "cô" nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, đến khu vực văn phòng, bên ngoài đột nhiên đổ mưa dữ dội, kèm theo sấm chớp.
"Tối hôm qua trời đổ mưa vào lúc nào, lúc nào thì lại tạnh?" Hạ Cường hỏi.
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng vẻ mặt của Ngô Bân và tổ trưởng Trương đều trở nên cổ quái. Cuối cùng, Ngô Bân lịch sự trả lời: "Đội trưởng Hạ, hôm qua trời không mưa."
"Trời không mưa?"
"Phải." Ngô Bân nói: "Ở chỗ chúng ta đã một tuần không mưa rồi, có phải là anh... nhớ nhầm rồi không?"
Hạ Cường phản ứng rất nhanh, đưa tay xoa xoa mũi, giọng mệt mỏi trả lời: "Gần đây tôi bận quá, mới từ nơi khác về, nhớ nhầm rồi, là thành phố tôi ở trước đó mưa."
Ngô Bân rất khách sáo nói: "Đội trưởng Hạ, độ khó của vụ án mà các anh phụ trách chắc chắn là chúng tôi không thể so sánh được, chạy tới chạy lui thật sự rất khó khăn."
"Đâu có." Hạ Cường xua tay nói: "Kỹ năng có chuyên môn, mục tiêu của mọi người đều giống nhau, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được."
Sau khi khảo sát hiện trường xong, mọi người rời đi, Hạ Cường và Ngô Bân cũng như tổ trưởng Trương để lại thông tin liên lạc của nhau, số điện thoại được sử dụng chính là số điện thoại của công ty tư vấn.
Chắc là bởi vì quan tâm đến cảm xúc của Viên Tiểu Thiên, Hạ Cường trở lại văn phòng công ty mới nói cho bọn họ biết những gì mình nhìn thấy.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, trong một khoảng thời gian ngắn, Viên Tiểu Thiên đã chấp nhận sự thật này, có thể nhìn ra anh ta cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn kìm nén biểu lộ cảm xúc của mình.
"Anh Giang, anh đã tìm thấy thứ gì trên thi thể?" Hạ Cường nhìn Giang Thành và hỏi.
Giang Thành lấy chiếc huy hiệu tên từ trong túi áo ra.
Sau khi nhìn thấy huy hiệu tên, sắc mặt Chu Đồng hơi thay đổi, lập tức nhận ra: "Đây là huy hiệu tên của chị Mộng Dao, ba số cuối là 857, tôi nhớ rất rõ." Dao, hơn nữa có một điểm các anh có từng nghĩ tới chưa, tại sao trang phục của Lý Mộng Dao đã bị đổi, nhưng huy hiệu tên này thì vẫn còn."
"Người phụ nữ dẫn chúng ta tới đây cũng đã đề cập đến việc chúng ta phải đeo huy hiệu tên trước khi tiếp khách." Hạ Cường nói, nhìn chằm chằm vào huy hiệu tên đẫm máu trên tay Giang Thành.
Hòe Dật ngắt lời: "Vậy nên... huy hiệu tên là một vật rất đặc biệt trong nhiệm vụ lần này, giống như một đạo cụ?"
"Tất cả những gì các anh nói, tôi đều đồng ý, nhưng... huy hiệu tên này rút cuộc có tác dụng gì?" Tên mập nghỉ ngờ hỏi: "Không thể nào là đeo huy hiệu tên lên sẽ..." Anh ta dừng lại, những lời phía sau không dám nói nữa.
Dù sao cái chết của Lý Mộng Dao quá kỳ lạ, không ai biết thứ đã giết chết cô, vũ khí đáng sợ đó là gì, cũng đều không rõ.
"Có lẽ là không." Giang Thành nhìn tên mập: "Đừng hù dọa chính mình."
"Còn có cơn mưa đêm qua." Hạ Cường đột nhiên lên tiếng, lông mày anh ta hơi nhíu lại, trông rất nghiêm túc: "Lời kể trước đó của Uông Khiết ở một mức độ nào đó đã trở thành sự thật, chỉ duy có mưa kia, thì không, điều đó không bình thường."
"Hơn nữa, trước khi Uông Khiết vào cao ốc Hữu Nhuận, trời còn chưa mưa, nhưng sau khi cô ta ra khỏi thang máy đi vào khu văn phòng thì bên ngoài đột nhiên mưa to. Theo lời cô ta nói..." Hạ Cường dừng lại, nhìn mọi người, ám chỉ nói: "Màn mưa đã che hết mọi thứ, thậm chí cũng không nhìn thấy được khung cảnh ngoài cửa kính."
"Giống như tiến vào một thế giới khác." Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đúng vậy!" Hạ Cường gật đầu: "Tôi cảm thấy trận mưa này rất có vấn đề."
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, màn đêm buông xuống sớm hơn dự kiến, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định buổi tối sẽ không quay lại chung cư nữa.
Mọi người sẽ chen chúc trong văn phòng, ở tạm một đêm.
Nghe vậy, trên mặt Giang Thành lộ ra vẻ thất vọng không che giấu.
Lúc này tên mập phát hiện, liền dùng cùi chỏ đánh nhẹ hắn một cái, chờ sau khi Giang Thành nhìn sang anh ta, cố ý nháy mắt nói: "Bác sĩ, có phải là anh đang nghĩ đến chuyện gì không thích hợp với trẻ con không?"
Nahe vâv Giana Thành lanh lùn nhiZớng màv nahiêm nghi nói- "Nói nhảm, tôi với cờ bạc và ma túy là không đội trời chung!"
Hạ Cường và những người khác cũng nhìn sang Giang Thành, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu, nhưng lại không tiện hỏi, nhưng Hòe Dật lại rất bình tĩnh, anh ta đã quen rồi.
Vừa rồi bọn họ đã tìm được nửa thùng mì hộp trong một ngăn kéo lớn, coi như cũng đủ để lấp đầy cái bụng.
Lát sau, Hạ Cường đặt hộp mì ăn liền đến nước cũng không còn trong tay xuống, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, lộ ra vẻ cảnh giác.
Bây giờ mới hơn 10 giờ, hầu hết mọi người đã tan sở, trong tòa nhà văn phòng gần như không có tiếng động, hành lang rất yên tĩnh.
"Tình hình ở đây mọi người cũng đều thấy rồi." Hạ Cường nhìn mọi người nói: "Tôi để nghị đêm nay để lại người gác đêm, hai người một ca, mỗi ca ba tiếng, để đảm bảo mọi người có đủ thời gian nghỉ ngơi."
Năng lượng tiêu hao trong nhiệm vụ nhanh hơn rất nhiều so với thế giới bình thường, cho dù xảy ra chuyện như ngày hôm nay, thì đến khi muộn một chút, sẽ vẫn có người ngủ gật.