Chương 822: Lâm Mục Vân
Chương 822: Lâm Mục VânChương 822: Lâm Mục Vân
"Tôi đồng ý với anh Cường." Chu Đồng lên tiếng, với tư cách là thành viên trong đội của Hạ Cường, Viên Tiểu Thiên và Phong Kiệt đương nhiên sẽ không phản đối.
Lời nói của Hạ Cường phần lớn là dành cho Giang Thành và những người khác nghe.
"Tôi không có ý kiến." Giang Thành nói: "Nhưng có một điểm, tôi hi vọng hai đội chúng ta sẽ xen kẽ nhau, mỗi một ca đều đảm bảo có một người ở mỗi đội."
"Đây là điều đương nhiên." Hạ Cường không chút bất mãn với sự cẩn thận của Giang Thành, bởi vì anh ta cũng nghĩ như vậy.
Hạ Cường quay đầu nhìn về phía các thành viên trong đội mình, ánh mắt quét qua từng người một, một lúc sau mới nói: "Chu Đồng, Phượng Kiệt, hai cậu cùng tôi gác đêm, Tểu Thiên, cậu hãy đi nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh Cường, em không sao, anh để Chu Đồng nghỉ ngơi đi." Viên Tiểu Thiên lập tức đứng dậy nói.
Nhưng Hạ Cường không có ý định giải thích với anh ta, quay đầu nhìn Giang Thành: "Anh Giang, anh thấy thế này được không? Phong Kiệt và anh Hòe Dật một ca, Chu Đồng và anh Phú Quý một ca, anh và tôi một ca."
"Rất hợp lý." Giang Thành gật đầu.
"Chờ đã." Đột nhiên, trong góc truyền đến giọng nói của một người đàn ông, chính là Lâm Mục Vân, anh ta vỗ nhẹ vào tay em gái Lâm Mục Vãn, đối phương mới buông lỏng một chút, Lâm Mục Vân đứng dậy.
"Lâm công tử, anh có chuyện gì sao?" Hạ Cường hỏi.
"Đội trưởng Hạ, tôi cũng muốn tham gia đội ngũ của gác đêm." Lâm Mục Vân ánh mắt kiên định nhìn Hạ Cường.
"Yêu cầu này tôi không thể đáp ứng được." Hạ Cường trực tiếp từ chối anh ta, đồng thời lại khéo léo giải: "Lâm công tử, thân phận của anh và Lâm tiểu thư..."
"Mục Vãn sức khỏe không tốt, nghỉ ngơi cũng không có gì đáng phải nói, nhưng tôi thì không, thể lực của tôi rất tốt, không có lý do gì bị loại khỏi đội gác đêm." Lâm Mục Vân nói: "Hơn nữa các anh có lẽ xứng đáng được nghỉ ngơi nhiều hơn tôi, cả đoạn đường đi, đều là các anh hộ tống cho tôi và Mục Vẫn, tôi cũng nên làm chút chuyện gì đó."
Giang Thành nhìn người đàn ông này từ trên xuống dưới, trong ánh mắt cưng auvết Ủa naườồi đần âng lâ ra vẻ †riưởna thành không nhh hơn với tuổi tác.
"Còn nữa." Lâm Mục Vân tiếp tục: "Từ giờ trở đi, mọi người gọi tôi bằng tên là được rồi, tôi tên là Lâm Mục Vân, còn em gái là Lâm Mục Vãn."
"Lâm công tử, anh..."
"Để anh ta ở lại đi." Giang Thành nói, sau đó quay mặt đi, nhìn Lâm Mục Vân nói: "Cùng tôi và đội trưởng Hạ một ca, anh thấy được không, Lâm Mục Vân."
"Đương nhiên là được rồi." Lâm Mục Vân gật đầu.
Có thể nhìn ra, Hạ Cường thì không muốn như vậy, nhưng thứ nhất là bởi vì nể mặt Giang Thành, thứ hai là bởi vì Lâm Mục Vân có thái độ kiên quyết, anh ta thực sự cũng không tiện phản bác, sau đó lại nghĩ dù sao cũng cùng một ca với mình, có mình để ý, còn cả Giang Thành nữa, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Ai gác ca đầu tiên?" Hòe Dật hỏi.
"Tôi, anh Giang, và Lâm..." Hạ Cường ngưng một cái, cuối cùng thay đổi lời nói dưới cái nhìn của Lâm Mục Vân: "Lâm Mục Vân."
"Ca thứ hai, anh Hòe Dật, còn có cậu, Phong Kiệt."
"Ca thứ ba, anh Phú Quý, và Chu Đồng."
Sau khi Hạ Cường chia nhóm xong, anh ta lặp lại: "Đều đã rõ hết chưa?"
"Rõ rồi!"
Không nói thêm gì nữa, Hạ Cường, Giang Thành và Lâm Mục Vân đi tới ghế sô pha ngồi xuống, không ngờ Lâm Mục Vãn cũng đi tới ngồi cạnh anh trai Lâm Mục Vân.
"Lâm tiểu thư, sao cô không đi nghỉ đi?" Hạ Cường cảm thấy có hơi đau đầu.
Giang Thành thấy Lâm Mục Văn lấy ra cuốn sổ tay màu xanh lam mà hắn từng thấy trước đó, sau khi mở ra, nhanh chóng viết gì đó lên trên, sau đó cầm cuốn sổ lên, hướng vào bọn họ.
Trên đó có viết năm chữ "Gọi tôi Lâm Mục Vãn".
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Thành không khỏi cảm thấy khá thú vị, tính cách của hai anh em này cũng khá giống nhau, suy nghĩ thoáng chốc bay xa, Giang Thành nhớ lại một nhiệm vụ đã từng trải qua trước đó.
Hải đảo bí ẩn đó.
Không đúng, nói chính xác hơn, đó chắc là một hòn đảo cá voi. là Tô Tiểu Tiểu, em trai tên là Tô An, tình cảm của hai chị em cũng cực kì tốt.
Sau khi rời khỏi nhiệm vụ, Giang Thành cũng nhờ Bì Nguyễn hỏi thăm về hai người này, nhưng mọi chuyện đều bị gián đoạn sau khi Bì Nguyễn rời đi.
"Bì Nguyễn..." Ánh mắt của Giang Thành hơi thay đổi: "Không đúng, là Ngụy Tân Đình che giấu thân phận mới đúng, cậu ta mới là con mắt mai phục bên cạnh mình, con mắt của Lâm Uyển Nhi."
"Anh Giang." Giọng nói của Hạ Cường vang lên: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Giang Thành định thần lại nói: "Không có gì, nhiệm vụ lần này."
Nghe vậy, Lâm Mục Vân nhìn Giang Thành, chân thành hỏi: "Anh Giang, anh cảm thấy nhiệm vụ lần này thế nào?"
"Rất kỳ lạ, có rất nhiều điểm không thể hiểu nổi." Giang Thành thành thật nói.
"Tôi nghĩ cái chết của Mộng Dao có liên quan đến việc cô ấy ra ngoài tiễn Uông Khiết" Hạ Cường nói: "Ít nhất thì trông bề ngoài là như thế, hoặc có thể con số trên huy hiệu tên có vấn đề, nhưng khả năng này, cá nhân tôi thấy rất nhỏ."
"Tôi đồng ý với cách nghĩ của anh." Giang Thành gật đầu, bổ sung: "Huy hiệu tên nhất định có vấn đề, không thể nghi ngờ, nhưng không phải là cái này."
Ba người tóm tắt lại một số manh mối đã thu thập được trước đó, sau đó triển khai thảo luận, tuy rằng Lâm Mục Vân thiếu kinh nghiệm, nhưng tư duy logic rất tốt, mức độ đón nhận tiếp thu kiến thức mới cũng rất cao, trao đổi qua lại một hồi, vậy mà đã có thể theo kịp suy nghĩ của Giang Thành và Hạ Cường.
Đối với một thiếu gia được nuông chiều như thế này, quả thực hiếm thấy.
Lâm Mục Văn tựa vào vai Lâm Mục Vân, ngủ thiếp đi.
"Lâm... Lâm Mục Vân, không ngờ anh lại có thể tiếp thu những thứ này tốt như vậy." Hạ Cường chân thành khen ngợi, đối với đối tượng bảo vệ này, nhận thức của Hạ Cường cũng rất có hạn.
"Làm gì có." Lâm Mục Vân có chút cảm khái nói: "Khi còn nhỏ, lý tưởng của tôi là gia nhập Người Gác Đêm, muốn trở thành những người giống như bọn họ, hành động mạnh mẽ vang dội, đề cao chính nghĩa tuyệt đối, nhưng không ngờ cuối cùng..." Lời còn chưa dút, một hồi chuông báo thức vang lên, chói tai như một con dao sắc bén, ngay lập tức cắt đứt tâm trí căng thẳng của mọi người.
Hạ Cường lập tức đứng lên, tìm kiếm phương hướng của tiếng chuông.
Điều khiến mấy người Giang Thành bất ngờ, thậm chí là sợ hãi đó là, tiếng chuông đòi mạng này dường như chỉ có chính mình và những người này nghe thấy.
Còn những người xung quanh thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đang ngủ ngon như cũ.
Tiếp theo, một con buồn ngủ không thể nào chống lại được kéo đến, ba người dần mất đi ý thức.
Một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Giang Thành mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, giống như đã từng thấy qua. ...
"Reng reng reng-"
Không biết qua bao lâu, Giang Thành bị một hồi chuông báo thức làm bừng tỉnh, còn chưa kịp mở to mắt, trên người truyền đến cảm giác mềm mại đầu tiên.
Chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một màu trắng xóa hoàn toàn, mang theo chút ánh sáng.
Là... trần nhà.
Hắn đang nằm trên một tấm giường đơn, trên người đang đắp một chiếc chăn.
Đây là một gian phòng tương đối nhỏ, cách bố trí đơn giản, cách đó không xa có một cái bàn ... cố gắng ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy một chiếc đồng hồ báo thức phía trên đầu giường.
Vốn dĩ có chút hoảng hốt, đầu óc trong nháy mắt chợt bừng tỉnh: "Tại sao là về đây?" Giang Thành lập tức ngồi dậy, hướng nhìn ra bốn phía.
Nơi này chính là chung cư hắn tỉnh dậy lúc đầu tiên, bố trí đều giống nhau như đúc, hắn có thể khẳng định, chính là gian phòng đó, không thể sai được.
"Hôm qua không phải ở văn phòng, mọi người ở cùng một chỗ sao?"
"Là ai... là ai đã đem mình quay về đây?"