Chương 823: Khởi động lại
Chương 823: Khởi động lạiChương 823: Khởi động lại
Trong phòng chỉ có một mình hắn, Hòe Dật tên mập và đám người Hạ Cường đều không thấy đâu.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Giang Thành không khỏi có một loại cảm giác kỳ quái trong lòng.
Giang Thành suy nghĩ một chút, lật người xuống giường, đi ra phía sau cửa, bên ngoài là hành lang chung cư.
Mọi thứ vẫn giống hệt như lúc thức dậy ngày hôm qua, chỉ là lần này không có ai ở ngoài hành lang.
Dường như nghe thấy tiếng Giang Thành mở cửa, một lát sau, gần đó lại có thêm vài cánh cửa mở ra.
Tên mập cẩn thận thò đầu ra từ sau cánh cửa, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác.
Còn có Hòe Dật, Hạ Cường, Lâm Mục Vân...
Mọi người bước ra khỏi cửa, tập hợp lại với nhau.
Ngoại trừ Lý Mộng Dao được xác nhận đã chết, đêm qua không có ai chết.
Mọi người đều ở đây.
Ngay cả một lão giang hồ như Hạ Cường cũng không thể hiểu được tình hình là thế nào.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Tên mập nhìn không được hỏi.
Ngay khi tỉnh dậy, anh ta đã thấy trở về phòng trong chung cư, ngồi ngây người trên giường suốt một phút, mới dám khẳng định đây là thật.
"Đêm qua là tôi, đội trưởng Hạ, cùng Lâm Mục Vân gác đêm." Giang Thành nói: "Chúng ta nghe thấy tiếng chuông báo thức, sau đó thì mất ý thức, lúc tỉnh lại thì đã là như vậy."
"Lúc đó các anh có làm gì không?" Người phụ nữ tên Chu Đồng hỏi.
Nhìn biểu cảm của cô ta, dường như cũng rất kỳ lạ, theo lý mà nói, có Hạ Cường và Giang Thành, nhóm người gác đêm đầu tiên là mạnh nhất trong số họ rồi, đáng nhẽ không thể xảy ra những chuyện kỳ lạ mới đúng.
"Chúng tôi lúc đó chỉ đang thảo luận nhiệm vụ, thậm chí còn không hề rời khỏi sô pha." Lâm Mục Vân hơi nhíu mày, có thể thấy được anh ta cũng đang hơi hoảng hốt, nhưng ngữ khí bình tĩnh, cố gắng không làm lan truyền sự hoảng loạn này, ảnh hưởng đến người khác. đêm qua cũng rất đột ngột, hẳn cũng là một loại nhắc nhở."
Hạ Cường tiếp lời nói: "Là nhắc nhở, không sai, tôi nhớ tiếng chuông báo thức đó, cũng giống hệt như âm thanh chúng ta đã nghe thấy mấy lần trước."
Thông qua phân tích, mọi người có thể khẳng định, trong nhiệm vụ này, tiếng chuông báo thức có một ý nghĩa đặc biệt, mỗi lần sau khi tiếng chuông báo thức vang lên, đều sẽ có chuyện xảy ra.
Từ hôm qua đến giờ, bọn họ đã nghe thấy tiếng chuông báo thức tổng cộng bốn lần.
Lần đầu tiên, là đánh thức bọn họ dậy vào sáng sớm hôm qua.
Lần thứ hai, là khi "Uông Khiết" đang giới thiệu cho bọn họ chuyện quỷ dị mà mình gặp phải, tiếng chuông báo thức đột nhiên vang lên, làm gián đoạn cuộc trao đổi, mà "Uông Khiết" cũng vội vàng rời đi ngay sau đó, một lát sau thì cảnh sát gọi đến.
Lần thứ ba, là đêm qua khi bọn họ đang gác đêm, tiếng chuông báo thức vang lên, sau đó mọi người đều mất đi ý thức.
Lần thứ tư, cũng là vừa xong, bọn họ bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
"Này các anh các chị sao vẫn còn đứng đây hả, mau đi thôi, khách hàng đã đợi bao lâu rồi, các người không muốn làm ăn nữa à?" Một người phụ nữ đẫy đà khoảng 35 tuổi xuất hiện, sau khi nhìn thấy nhóm người Giang Thành, thì bắt đầu phàn nàn.
Khi nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt của tên mập lập tức thay đổi.
Đó là người phụ nữ tự xưng là chị Văn, người mà họ mới gặp ngày hôm qua, cũng là chủ nhà của bọn họ.
"Tôi nói cho các người biết nhé, nếu tháng sau không trả được tiền thuê nhà, thì tất cả các người ra ngủ ngoài đường cho tôi, đừng có liếm mặt mà đến cầu xin chị Văn các người." Chị Văn đứng chống nạnh, bĩu môi nói: "Tôi giới thiệu công việc làm ăn cho các người, mà các người còn không tích cực, còn chưa thấy ai như mấy người đấy."
"Chị Văn?" Viên Tiểu Thiên phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Người phụ nữ đấy đà tự xưng là chị Văn liếc Viên Tiểu Thiên một cái, giọng điệu bất mãn nói: "Kinh ngạc như thế làm cái gì, là chưa nhìn thấy chị Văn cậu bao giờ hay là như thế nào, nói cho cậu biết nhé, có nói gì cũng vô dụng, tiền nhà một đồng cũng không bớt."
Hạ Cường nhìn chị Văn, cười nói: "Tiền nhà làm sao dám tiếp tục nợ nữa. bâv aiờ chúng em eẽ đi làm viêc chăm chỉ để trả tiền thuê nhà. thời gian này may mà có chị Văn chiếu cố." Hạ Cường nói rất hay, đồng thời cũng đang không ngừng quan sát chị Văn, dường như là muốn từ bên dưới khuôn mặt kia của cô ta để phát hiện ra manh mối gì.
Nhưng không ngờ chị Văn bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường quét qua cơ thể Hạ Cường: "Tôi chiếu cố cậu, hoàn toàn là nể mặt sếp các cậu thôi, nếu như không phải Thành Thành biết quan tâm đến người khác, cậu cho rằng tôi thích quan tâm đến các cậu chắc, các cậu có ngủ ngoài đường tôi cũng không quan tâm."
Nói xong, chị Văn vẫy vẫy tay với Giang Thành, giọng điệu hoàn toàn khác với Hạ Cường, nghe cực kì dịu dàng: "Mua đến đây, Thành Thành, mối làm ăn tôi giới thiệu cho cậu, để tôi dẫn cậu di."
Giang Thành rất tự nhiên đi tới trước mặt chị Văn, tay phải vòng qua eo chị Văn, hai người cùng nhau đi xuống, mọi người đi theo phía sau bọn họ.
"Chị Văn, chị là tốt nhất đấy." Giang Thành ghé sát vào tai chị Văn, khế thổi nhẹ nói: "Còn nhọc lòng giới thiệu mối làm ăn cho em."
"Cậu biết thế là được rồi." Bàn tay trái của chị Văn không ngoan ngoãn sờ lên lưng Giang Thành, ám chỉ nói: "Vậy cậu chuẩn bị báo đáp thế nào?"
Giang Thành khẽ mỉm cười, ghé sát vào tai chị Văn, nhẹ nhàng thì thầm điều gì đó, hơi thở của chị Văn trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhìn Giang Thành bằng ánh mắt muốn ăn thịt hắn ngay tại chỗ.
Đối với biểu hiện của hai người này, mọi người đều nhìn thấy hết, Hạ Cường tất nhiên hiểu, Giang Thành nhất định là có mục đích của mình.
Quả nhiên, sau khi cảm thấy gần như đã xong, Giang Thành bắt đầu lấy thông tin từ chị Văn đang mơ màng kia: "Chị Văn." Giang Thành dùng giọng dịu dàng hỏi: "Khách hàng mà chị giới thiệu là người như thế nào?"
"Nghe nói là thành phần tri thức làm trong công ty, cả người đều sợ đến ngây ngốc, hỏi gì cô ta cũng không nói."
Đôi mắt Giang Thành chợt khựng lại, xem ra là "Uông Khiết" không sai rồi, chính là người phụ nữ ngày hôm qua.
Không, không đúng, là mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều giống hệt như ngày hôm qua!
Ngay cả mấy câu nói của chị Văn sau khi chị xuất hiện, Giang Thành cũng đều có ấn tượng.
Đây là chuyện gì vậy?
Sau khi e mêt naười chết nhiêm vụ sẽ khởi đâng lai san? Hay là tuần hoàn thời gian?
Tại sao bọn họ lại giống như bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian và không gian quỷ dị...
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng phản ánh trong hiện thực, chẳng qua chỉ là trong chốc lát, vẻ mặt Giang Thành vẫn như cũ, tiếp tục hỏi: "Vậy cô ấy đã gặp phải chuyện gì?"
Sau khi nghe được câu hỏi này, sắc mặt chị Văn mới trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Hình như là..." Chị Văn dừng một chút, mấy giây sau mới nói tiếp: "Là gặp phải loại chuyện kia, tôi thấy không giống như là đang giả vờ, nhưng mà cụ thể thế nào, các cậu vẫn phải tự hỏi, cậu cũng biết, tôi không hề hứng thú với những chuyện đó ".
Nhưng mặc dù nói như vậy, chị Văn vẫn nhìn Giang Thành với ánh mắt lo lắng sâu sắc: "Thành Thành, hay là... hay là cậu đóng cửa công ty đi, tiền trước đây đã đầu tư cho cậu, chị Văn cũng không cần nữa, tôi luôn cảm thấy quá nguy hiểm, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho cậu.
"Em thiếu cái gì thì cứ nói với chị Văn, chị Văn sẽ đưa cho, còn trẻ như vậy, hà tất phải làm khổ chính mình?" Chị Văn dùng giọng thuyết phục nói, có thể nghe ra, đây đều là những lời thật tâm, chị Văn thực sự là đang lên kế hoạch cho tương lai của Giang Thành.
Giang Thành thầm thở dài, xem ra nhân vật chị Văn này chỉ dùng để xúc tiến cốt truyện, thông tin mà cô ta biết cũng cực kỳ hạn chế.