Chương 824: Rút thăm
Chương 824: Rút thămChương 824: Rút thăm
Khi nhiệm vụ tiến triển, bọn họ càng ngày càng cảm thấy quen thuộc hơn, con đường này bọn họ đều đi vào ngày hôm qua, đã có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng cách đó không xa.
Công ty của bọn họ nằm trên tầng 9 của tòa nhà văn phòng, hơn nữa bọn họ có thể chắc chắn, cái người "Uông Khiết" kia... đang đợi ở hành lang bên ngoài cửa công ty.
"Anh Cường." Viên Tiểu Thiên sáp tới gần, thấp giọng nói: "Đây là con đường chúng ta đi ngày hôm qua, ngay cả những chiếc xe đậu xung quanh." Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu, Hạ Cường nhìn theo tầm mắt, có một chiếc xe thể thao đỗ bên đường, cực kì bắt mắt.
"Chiếc xe này hôm qua em đã có ấn tượng rồi." Viên Tiểu Thiên thì thầm: "Cả những người đi bộ xung quanh, vừa rồi em cũng đã nhìn thấy mấy người trông quen mắt."
"Đây là sự lặp lại hoàn toàn của những gì đã xảy ra ngày hôm qua." Sắc mặt của Chu Đồng trở nên ngưng trọng.
Đôi mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua chung quanh, Hạ Cường nhìn những người qua đường đang đi lướt qua bên cạnh.
Có nhân viên văn phòng thành thị đang vội vã, có người đàn ông trung niên đứng ven đường hút thuốc và nói chuyện điện thoại, còn có cả học sinh đeo cặp sách vừa ra khỏi quán ăn sáng...
Đủ loại người, đủ loại khuôn mặt, mỗi người đều rất sống động, nhưng sau khi nhìn hồi lâu, nhìn nhiều, Hạ Cường đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị.
Có vẻ như... những người này giống như những con robot đang làm theo tuần tự đã quy định hơn.
Suy nghĩ, cảm xúc và thậm chí cả cơ thể của bọn họ đều là đã được lập trình sẵn.
Bọn họ vẫn đang không ngừng lặp lại cuộc sống máy móc và cứng nhắc này.
Một cảm giác rất cổ quái, nhưng vào lúc này, Hạ Cường quả thật là đã có suy nghĩ này.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Cường kỳ quái, Chu Đồng lên tiếng hỏi: "Anh Cường, anh đã nghĩ tới cái gì sao?"
Sau khi thu hồi suy nghĩ, Hạ Cường đưa ra một vấn đề không thể tránh khỏi: đây cñna là mối đe doa lớn nhất đếi với ban ho hiên daiồ- "Tôi nghĩ Uông Khiết kia chắc là vẫn đang đợi chúng ta." Hạ Cường chậm rãi nói.
"Chắc chắn là như vậy rồi." Viên Tiểu Thiên gật đầu.
"Vậy lần này chúng ta sẽ đối phó như thế nào?" Hạ Cường hỏi: "Tôi đang suy nghĩ về vấn đề này."
Lần trước, Lý Mộng Dao là sau khi tiến "Uông Khiết" đi, mới xảy ra chuyện.
Do dự một lát, lần này là Hòe Dật lên tiếng: "Lần trước có người chết, là bởi vì chỉ có một thân một mình, đơn độc ở cùng với Uông Khiết, lần này chúng ta đừng tách ra."
"Đúng vậy, cứ ở trong phòng làm việc, có nói gì cũng đừng ra ngoài!" Trông tên mập có vẻ tràn đầy khí thế, người không biết, sẽ cho rằng anh ta cũng rất lợi hại.
Hạ Cường không biết đã đang nghĩ cái gì, đối với cách nghĩ của Hoè Dật và tên mập, anh ta không hoàn toàn đồng ý, sau khi trầm mặc một lát, mới thở dài nói: "Mặc dù bề ngoài là thế, nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy."
Bởi vì manh mối rất ít, lại rất khó hiểu, cho nên có tiếp tục thảo luận cũng sẽ không có kết quả gì hơn, Hạ Cường lắc lắc đầu, chấm dứt ở đây.
Lúc này nhóm người đã đi đến bên dưới tòa nhà văn phòng, vẫn là khung cảnh quen thuộc, nhưng lần này, Giang Thành dừng chân lại, khẽ thì thẩm với chị Văn vài câu, đối phương gật gật đầu, rồi rất ngoan ngoãn đi vào trước.
Chờ sau khi bóng dáng chị Văn đã biến mất, Giang Thành quay lại, nói thẳng: "Uông Khiết vẫn còn đang ở trên đó đợi chúng ta."
"Phải." Hạ Cường nói.
"Tạm thời xem ra, đây là một lần luân hồi, hoặc có thể nói là một vòng thời gian khép kín. Chúng ta bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian và không gian ngắn ngủi, mỗi ngày những thứ này đều sẽ tái diễn lại một lượt."
"Muốn thoát khỏi nhiệm vụ, thì phải phá vỡ vòng lặp thời gian này, nếu không chúng ta đều sẽ chết." Sau khi dừng lại, Giang Thành với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giống như Lý Mộng Dao vậy, bị thứ đó giết chết."
"Theo một cách mà bây giờ chúng ta không thể hiểu được." Hắn bổ sung thêm.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Chu Đồng nghe xong hỏi.
"Trước mắt thì không có cách nào, chỉ có thể thử từng chút một, đi thu đường dây, chúng ta mới có thể đưa ra một ý tưởng hoàn chỉnh." Giang Thành thẳng thắn nói.
"Điều tôi muốn nói bây giờ là, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Giang Thành nhìn mọi người và hỏi, trong giọng nói mang theo một chút ý vị kỳ lạ khó có thể diễn tả.
"Anh có gì thì nói đi, đừng giấu diếm nữa." Bởi vì cái chết của Lý Mộng Dao, tâm lý của Viên Tiểu Thiên cũng phát sinh thay đổi, giọng điệu không tốt cho lắm.
Giang Thành cũng không so đo tính toán với anh ta, mà quay đầu nhìn Hạ Cường, anh ta mới là người thực sự có thể đưa ra quyết định trong nhóm người này.
"Chúng ta cần phải có một người đi theo Uông Khiết." Hạ Cường nhìn mọi người: "Đây cũng là để tránh việc suy đoán sai, chúng ta sẽ gặp phải hậu quả không thể gánh chịu."
Khi bốn từ "không thể gánh chịu" thốt ra, mọi người đều hiểu rằng, Hạ Cường đang lo lắng cho sự an toàn của Lâm Mục Vân và Lâm Mục Văn.
Đối với những người như Hạ Cường, bất cứ ai cũng đều có thể hy sinh, kể cả chính mình, nhưng Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vấn, những người với tư cách là mục tiêu của nhiệm vụ, thì tuyệt đối không thể.
Hai người này buộc phải sống.
Nghĩ theo hướng này, sự lo lắng của Hạ Cường không phải là không có lý. Cái chết của Lý Mộng Dao rõ ràng đã nói cho bọn họ biết, nếu ở một mình với "Uông Khiết", có khả năng cao sẽ bị giết và chết một cách rất quỷ dị trong thời gian và không gian thuộc về quá khứ.
Cho nên lần này mọi người nên chủ động tránh đi mới đúng, tức là cũng như những gì tên mập đã nói, có đánh chết cũng không rời khỏi văn phòng.
Nhưng điều này thực sự có thể tránh bị giết sao?
Về điểm này, phán đoán của Giang Thành và Hạ Cường đều nhất quán với nhau.
Cói khả năng, nhưng khả năng này là cực kì nhỏ bé.
Vì vậy, bọn họ nhất định phải có những kế hoạch khác, chẳng hạn như nếu "Uông Khiết" phát hiện không có ai đi tiễn mình, hoặc là không có ai ở một mình, liệu điều này có gây ra một loạt phản ứng không thể kiểm soát không?
Khả năng có thể xảy ra lớn nhất là sử dụng một số biện pháp khó hiểu để huôc mêt trana eế ho nhải ở môêt mình. Mà những người có thể bị mê hoặc bởi phương pháp này ... Giang Thành liếc nhìn Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vấn, không còn nghỉ ngờ gì nữa, chắc chắn là hai anh em này.
Suy cho cùng, so với bọn họ, hai người này chỉ là những người bình thường.
Mà một khi bị bắt đi, ngay cả Lý Mộng Dao còn không thể thoát khỏi bị truy sát, thì tình huống đặt vào bất kì ai trong số hai người này, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Vì vậy, một khi xảy ra tình huống đã thử mọi phương pháp mà vẫn thất bại, cách duy nhất để đảm bảo cả hai cùng sống sót là chọn một người đi theo "Uông Khiết" và rời đi, đóng vai Lý Mộng Dao trước đó, thu hút hỏa lực.
"Rút thăm quyết định đi." Hạ Cường nói: "Chúng ta tổng cộng có bảy người, rút ra một người..."
Giang Thành đột nhiên nói: "Đội trưởng Hạ, anh nhầm rồi, chúng ta có 9 người."
"Lâm công tử và Lâm tiểu thư chỉ là những người bình thường, không có năng lực tự bảo vệ gì, nếu như thật sự bị cuốn vào trong, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội sống sót, không phải là anh đang gây khó dễ người khác đấy chứ?" Chu Đồng nhìn Giang Thành, bất mãn nói.
Giang Thành nhìn cô, bình tĩnh nói: "Đây là chuyện của các người, liên quan gì đến tôi?"
Nếu như Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vãn không tham gia, vậy thì xác suất ba người bên phía Giang Thành bị rút trúng sẽ tăng lên không ít, xét theo tình hình hiện tại, bất kể là ai bị rút phải cũng đều rất khó có thể sống sót.
Giang Thành thậm chí còn bắt đầu thầm gọi Vô trong lòng, nhưng vẫn như trước đây, không có hồi âm.