Chương 825: Cố lên
Chương 825: Cố lênChương 825: Cố lên
"Anh Giang nói có lý, đây là nhiệm vụ của chúng ta." Hạ Cường quay đầu nhìn Chu Đồng, nói tiếp: "Chu Đồng, cô hãy chuẩn bị đi, lá thăm, 9 người."
"Anh Cường, Lâm công tử và Lâm tiểu thư chưa từng trải qua chuyện như thế này, bọn họ..."
Chu Đồng còn chưa nói xong đã bị Hạ Cường cắt ngang: "Nếu như Lâm công tử hoặc là Lâm tiểu thư thật sự bị trút trúng, vậy thì chúng ta sẽ cử ra một người, để thế chỗ cho bọn họ."
"Cái này không vấn đề gì chứ, anh Giang?" Hạ Cường quay sang hỏi Giang Thành.
"Đương nhiên, bất kì sự lựa chọn nào đấy là tự do của các anh." Giang Thành không có lý do để phản đối vấn đề này, bọn hắn chỉ cần công bằng.
Nói cách khác, nếu như tên mập bị rút trúng, thì hắn cũng sẽ chọn đi thay cho tên mập.
Bằng không, đến khi gặp lại tên mập này một lần nữa, thực sự sẽ là một tên mập bị chết rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Thành vô thức liếc nhìn về phía tên mập, lúc ánh mắt quét qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hoè Dật.
Hoè Dật vẻ mặt buồn bã nhìn chính mình, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói với bản thân.
"Đừng lo lắng." Giang Thành nói với Hoè Dật.
Nghe vậy, hai vai Hoè Dật khẽ run lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy có tự tin hơn, xem ra cho dù là mình có rút trúng lá thăm tuyệt mệnh, anh Giang Thành cũng sẽ bảo vệ cho mình, thậm chí thay mặt mình đi đối mặt với những nguy hiểm chưa biết kia.
Đôi mắt hơi đỏ lên, nghĩ đến sự quan tâm của Giang Thành trong khoảng thời gian này, Hoè Dật nhất thời có cảm xúc lẫn lộn, còn chưa kịp đợi cho anh ta tiếp tục làm chính mình cảm động, Giang Thành đã đi tới, vỗ vai động viên, lại dùng lực ấn mạnh xuống: "Tôi tin một mình anh có thể làm được." Ngưng một chút, Giang Thành nói tiếp: "Cố lên!"
Hoè Dật: "222"
"Anh Hoè Dật, anh phải tin tưởng vào chính mình." Tên mập cũng động viên anh ta: "Anh mạnh mẽ hơn những gì anh nghĩ đấy!"
"Đội trưởng Hạ," Một giọng nam trầm vang lên, khuôn mặt Lâm Mục tôi nhất định sẽ đi, nếu như là Mục Vẫn bị rút trúng, tôi sẽ đi thay em ấy, hy vọng anh đừng ngăn cản tôi." Trong mắt Lâm Mục Vân hiện lên vẻ kiên quyết: "Mạng của ai cũng đều là mạng, không có sự phân biệt cao thấp gì hết, các anh vì hai anh em chúng tôi, đã phải trả giá rất lớn rồi."
"Hơn nữa tôi cũng không yếu đuối như các anh nghĩ đâu, công việc làm ăn của nhà họ Lâm và nhà họ Hạ, còn có Người Gác Đêm, đều có quan hệ với nhau, cho nên những chuyện cổ quái, tôi cũng có hiểu một chút." Khi Lâm Mục Vân nói những lời này, ánh mắt rất kiên định, như thể sớm đã hạ quyết tâm.
Một cuốn sổ tay màu xanh lam được nâng lên, chính là Lâm Mục Vãn, trên đó viết sáu chữ "Tôi sẽ ở bên anh trai", trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ bướng bỉnh.
Đối với hai anh em nhà họ Lâm, đám người Hạ Cường trước giờ vẫn luôn đau đầu.
"Thời gian cấp bách, rút thăm trước đi." Giang Thành nhìn tòa nhà văn phòng trước mặt, hơi mím môi.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả được, cảm giác này khiến hắn có chút bực bội.
Hắn cố gắng moi ra một số thông tin hữu ích từ chị Văn, nhưng không thành công, đối phương giống như một con robot được lập trình sẵn, thực hiện đúng vai trò của mình, là một người phụ nữ đấy đà, tham lam thân thể của mình, đồng thời là chủ nhà của Giang Thành, cũng như hỗ trợ tài chính cho công ty của mình.
"Có khi nào là phương pháp mở đầu sai không?" Giang Thành bình tĩnh suy nghĩ: "Chẳng lẽ mình cần phải làm ra những chuyện quá đáng, sau đó mới có thể kích hoạt tình tiết mới của chị Văn, từ đó thu được manh mối hữu ích?"
Không nỡ thả con mình ra nhử thì không thể bẫy được sói, Giang Thành hạ quyết tâm cao, sau đó lại nhớ lại một lượt thân hình của chị Văn trong đầu, cảm thấy khi cần thiết mình cần phải đứng ra, giúp đỡ đồng đội mở ra cục diện.
"Bác sĩ." Nhìn thấy hai mắt Giang Thành sáng lên như sói đói, tên mập không biết vì sao, thấp giọng hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?"
"Không có gì." Giang Thành nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Tên mập đúng là nghe xong đã ngậm miệng lại, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Giang Thành, đã biết rõ chắc là hắn sắp gây chuyện rồi. mấy lần rồi xé ra thành 9 mảnh giấy có cùng kích thước.
Sau đó dùng bút đánh dấu lên một trong các tờ giấy.
Sau khi cuộn các mảnh giất lại, lắc lắc vài lần, xoè lòng bàn tay ra, đặt nó vào trong lòng bàn tay.
"Rút đi." Chu Đồng nói.
9 mảnh giấy được cuộn tròn lại, chỉ nhìn bằng mắt hoàn toàn không thể phá đoán mảnh giấy nào có đánh dấu trên đó.
Tên mập thấy vậy, nóng lòng muốn là người đầu tiên rút thăm, đồng thời còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Thành cũng nhanh rút trước.
"Anh vội cái gì?" Giang Thành không hiểu lắm.
"Bác sĩ." Tên mập hạ giọng thúc giục: "Anh cũng mau rút đi, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), rút trước thì xác suất không rút phải lớn."
"Thật sao?" Hoè Dật trên mặt tràn đầy nghi hoặc nói: "Anh Phú Quý, tôi chưa đọc qua sách, anh đừng có lừa tôi."
"Đừng nghe anh ta." Giang Thành nhìn hai người một cái, nói: "Tôi đọc rất nhiều sách, nghe tôi."
Hạ Cường là người rút đầu tiên, tiếp theo là Giang Thành, Phong Kiệt, tên mập, Viên Tiểu Thiên...
Chờ sau khi mọi người đã rút xong, cùng nhau mở ra, sắc mặt Chu Đồng đột nhiên thay đổi.
Mảnh giấy được đánh dấu là đang nằm trong tay cô.
Tuy rằng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, nhưng cũng không có bao nhiêu hoảng loạn, ước chừng mấy giây sau, Chu Đồng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nói: "Trong tay tôi, lần này tôi đi."
"Chu Đồng..." Phong Kiệt nhịn không được lên tiếng, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
"Tôi đi thay cô!" Viên Tiểu Thiên vội vàng nói, còn vươn tay giật lấy mảnh giấy trong tay Chu Đồng: "Đưa mảnh giấy cho tôi, tôi nhất định phải đi xem thử, rút cuộc là cái thứ quỷ gì đã hại chết Mộng Dao, tôi phải báo thù cho cô ấy!"
"Bình tĩnh đi!" Hạ Cường nói: "Tiểu Thiên, chuyện lần này cậu không thích hợp đi, Phong Kiệt cậu đi đi."
"Em biết rồi, anh Cường." Phong Kiệt không hề tỏ ra ngạc nhiên, như Giang Thành không tham gia vào chuyện giữa bọn họ, ưu tiên hàng đầu của hắn là đảm bảo ba người bên phía mình có thể sống sót, sau đó sẽ hỗ trợ một số đồng đội trong khả năng của mình.
Xét từ biểu hiện của Phong Kiệt, ắt nghĩ trong đội ngũ này, cũng là đóng vai trò là dò đường, lần trước ở trong cao ốc Hữu Nhuận, anh ta cũng là người đầu tiên đi lên, chịu trách nhiệm liên lạc với Ngô Bân và tổ trưởng Trương.
"Đi lên thôi." Đã có kết quả trong tay, Giang Thành xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng.
Chị Văn vẫn đang đợi hắn.
Quả nhiên, khi hắn vừa vào tòa nhà văn phòng không lâu, đã nhìn thấy chị Văn vội vàng từ thang máy đi xuống, sau khi nhìn thấy Giang Thành, lại là một tràng phàn nàn nhưng lại như đang nũng nịu.
"Được rồi." Giang Thành đi tới, vòng tay ôm lấy eo của chị Văn, đầy ẩn ý liếc nhìn dòng nước cuồn cuộn trước mặt ở trên người chị Văn, nhướng mày nói: "Em sẽ bù đắp cho chị."
Nghe vậy, chị Văn lập tức không phàn nàn nữa: "Tối nay nhà tôi không có ai."
"Hay là chị đến chỗ của em đi." Giang Thành thở ra một hơi nóng hổi, khiến dái tai chị Văn đỏ bừng: "Sau khi làm xong đơn này, em sẽ đóng cửa công ty, sau đó ở bên cạnh chị, chị xem có được không, chị Văn?"