Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Buông Tay

Chương 827: Buông tay Chương 827: Buông tayChương 827: Buông tay

"Cô Uông, người đồng nghiệp gọi cô đến, cô không hề quen biết, có phải không?" Chu Đồng hỏi như thường lệ, mọi người cố gắng hỏi từng câu một.

"Đúng... đúng vậy, tôi không hề quen biết anh ta." Uông Khiết đau đớn lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy vì kinh sợ: "Không, không đúng, nói chính xác là không có ai quen biết anh ta, người trong công ty chúng tôi đều nói chưa từng gặp anh ta, anh ta không phải là nhân viên của công ty chúng tôi! Anh ta không phải!"

Giang Thành trông có vẻ như là muốn đưa tay ra, an ủi người phụ nữ đáng thương này một chút, nhưng giữa chừng lại đột nhiên nghĩ đến sự đáng nghỉ về thân phận thật sự của Uông Khiết, nên lại thu tay lại nói: "Cô Uông, cô đừng sợ, chúng tôi đều ở đây, cô rất an toàn."

Nghe vậy, Uông Khiết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thành, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy sợ hãi: "Tôi... rốt cuộc tôi đã gặp phải chuyện gì vậy? Có phải là như trong phim, như trong phim xuất hiện thứ kia, quỷ, có phải là quỷ không?"

"Các anh đừng giấu tôi, tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi, tôi còn chưa muốn chết, tỗi vẫn còn trẻ, woo woo woo..." Nói đến cuối cùng, Uông Khiết che mặt lại, nhỏ tiếng bắt đầu khóc, nếu như không phải biết rõ chân tướng sự tình, mọi người đúng là sẽ thương xót cho người phụ nữ này.

"Cô Uông, sau đó thì sao, người gọi điện thoại cho cô đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thành kiên nhẫn hỏi: "Cô đã phát hiện ra thi thể của anh ta ở đâu, giữa chừng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"

Kết hợp với những sự việc trước đó, thi thể mà Uông Khiết "phát hiện" chính là Lý Mộng Dao mất tích, mà lần này thi thể mà Uông Khiết nhắc đến, rất có khả năng chính là người sắp chết trong số bọn họ.

Nếu như có thể biết vị trí của người tiếp theo sắp chết, cũng như một số thông tin cụ thể, vậy thì bọn họ có thể đưa ra các biện pháp đối phó có chủ đích.

Ví dụ như chạy theo một hướng khác, hoặc là tuyệt đối tránh khỏi địa điểm tử vong, có phải là... sẽ có thể viết lại đoạn kết giống như kịch bản không?

Nhưng giây tiếp theo, sau khi nghe được câu hỏi, Uông Khiết lắc đầu, dùng giọng cổ quái và yếu ớt nói: "Tôi... tôi không nhớ, tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra với anh ta..."

Ánh mắt của moi naười đầu run rẩv cuối ùnoa. cũng vuất hiên thứ khác với trước đó.

Hạ Cường cau mày, thấp giọng hỏi: "Cô Uông, cô nói cô không nhớ đồng nghiệp gọi điện cho cô đã xảy ra chuyện gì, là có ý gì?"

"Là người này chưa chết, vẫn còn sống sao?" Hoè Dật nhịn không được, xen vào.

"Uông Khiết" ôm đầu ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt đau khổ: "Tôi... tôi không biết, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với các anh, anh ta đã chết rồi, chắc chắn là đã chết rồi, tôi đã nhìn thấy thi thể của anh ta, nhưng... nhưng tôi quên mất rồi, tôi quên mất rút cuộc đã tìm thấy thi thể của anh ta ở đâu rồi, cũng không nhớ thi thể đó trông như thế nào nữa, chắc là... chắc là do lúc đó trời quá tối, không có đèn, đèn hỏng rồi, tôi lại sợ hãi, kiểu hoảng loạn không biết làm sao."

Nói đến đây, Uông Khiết bỗng nhiên trở nên kích động, tiến tới nắm lấy tay Giang Thành, kích động nói: "Tôi biết những điều mình nói ra rất kỳ quái, các anh... các anh nhất định cho rằng tôi điên rồi, đúng không, nhưng tôi không có, tôi rất bình thường, xin các anh nhất định phải tin tôi, mọi điều tôi nói đều là sự thật!

Sắc mặt Giang Thành lập tức thay đổi khi Uông Khiết nắm lấy tay hắn, hắn có thể cảm nhận được tay Uông Khiết rất lạnh, lạnh một cách cực kì đặc biệt, giống như thịt đông lạnh được cất trong kho lạnh vậy, tóm lại là không thể nào là nhiệt độ mà một người sống nên có.

Hơn nữa sự lạnh lẽo này bắt đầu lan khắp cơ thể hắn, một mạch leo dần lên trên, cho đến khi một nửa cánh tay mất đi cảm giác.

Giang Thành đột nhiên có một loại cảm giác, nếu để cho luồng khí lạnh này xâm nhập vào lồng ngực, cũng chính là vị trí có huy hiệu tên, vậy thì hắn sẽ là "Uông Khiết" tiếp theo!

Cùng lúc đó, một chuyện khác lập tức hiện lên trong đầu Giang Thành: "Tính toán thời gian thì cũng sắp đến lúc rồi, là cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát cũng sắp đến rồi."

"Mà sau khi điện thoại reo lên, Uông Khiết nhất định sẽ tìm lý do để rời đi."

"Còn mình, sợ là sẽ bị cô ta trực tiếp dẫn đi."

"Nhưng nếu như bản thân dùng vũ lực cưỡng ép thoát khỏi Uông Khiết, nói không chừng sẽ chọc giận cô ta, gây ra hậu quả chưa biết."

"Rút cuộc là làm thế nào, mới có thể thoát thân một cách hợp lý, mà không khiến Uông Khiết nghi ngờ?"

Ngay lúc Giang Thành đang nghĩ cách thoát thân, Lâm Mục Vẫn đang buông tay anh trai mình ra, bước tới.

Cô đi đến chỗ Giang Thành và Uông Khiết, lấy cuốn sổ mang theo bên người ra, nhanh chóng viết hai câu lên đó, sau đó đặt cuốn sổ lên đưa cho Uông Khiết, đồng thời, đôi lông mày xinh đẹp hình lưỡi liềm hơi nhíu lại, trong mắt có một tia ớn lạnh, dường như đang truyền tải một tín hiệu đặc biệt nào đó đến Uông Khiết.

Khi nhìn thấy dòng chữ trên cuốn sổ, Giang Thành không khỏi ngây người ra một chút: "Buông tay của chị ra, đừng chạm vào bạn trai của tôi!" Sau hai dòng chữ này còn có một dấu chấm than lớn.

Uông Khiết ngẩng đầu nhìn Lâm Mục Vãn, không ngờ cô gái có vẻ ngoài ốm yếu này lại không hề yếu đuối chút nào, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể bay ra đầy hoa tuyết.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên đóng băng, những người xung quanh đến thở mạnh cũng không dám.

Trong đầu Hạ Cường nhanh chóng nghĩ cách đảm bảo Lâm Mục Vãn có thể trốn thoát nếu tình huống xấu nhất xảy ra.

Tên mập và Hoè Dật cũng bị hành động của Lâm Mục Vẫn làm cho sốc, bọn họ chưa kịp phản ứng thì Lâm Mục Vân đã nhanh chóng bước tới, đứng ở phía sau em gái mình.

3 giây.

5 giây. ....

Đúng 10 giây sau, Uông Khiết buông tay ra, đồng thời thu ánh mắt khỏi khuôn mặt Lâm Mục Vẫn lại.

Tại thời điểm này...

"Reng-reng-reng-reng-"

Trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức, giống hệt tiếng chuông đã đánh thức bọn họ vào buổi sáng.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, Uông Khiết nói với giọng hơi cứng ngắc: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ là quá sợ hãi, không có ý gì khác, nếu như... nếu như mọi người không chào đón tôi, tôi sẽ đi là được chứ gì."

Nói xong, giống như đang tức giận, Uông Khiết đứng dậy, bước đi cứng đờ, bước ra khỏi cửa văn phòng, nhìn nghiêng từ một bên, sắc mặt Uông Khiết tái nhợt, như bị phủ một lớp bột mì.

Điều quỷ dị hơn nữa là cánh cửa ban đầu chỉ là khép hờ, nhưng khi Uông Khiết đến gần, nó đã bị một lực lượng đột nhiên xuất hiện đẩy ra. Hạ Cường liếc nhìn Phong Kiệt một cái, Phong Kiệt sớm đã chuẩn bị xong lập tức đi về phía cửa.

Nhưng ngay khi Uông Khiết bước ra khỏi cửa, cánh cửa đã bị một thế lực vô hình điều khiển, đóng sầm lại.

Phong Kiệt vừa đi tới sau cửa, suýt chút nữa đã bị cửa đập vào.

Bị cửa chặn lại, Phong Kiệt lập tức đưa tay ra để mở cửa, nhưng cửa tuy không khóa lại không mở được, như thể đã hàn chặt vào tường vậy.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Chu Đồng kinh ngạc hỏi: "Là bởi vì Lâm tiểu thư sao? Phá vỡ cốt truyện đã cài đặt sẵn ban đầu, cho nên đã kích hoạt đường sống thực sự?"

Nhìn thấy Uông Khiết rời đi, ánh mắt vốn tràn đầy đầy vẻ ngưng trọng của Lâm Mục Vãn lập tức trở nên dịu dàng, thân thể khẽ lắc lư, hô hấp cũng trở nên rối loạn.

Lâm Mục Vân bước tới đỡ lấy cô, hỏi với vẻ quan tâm: "Mục Vấn, em cảm thấy thế nào?" Lâm Mục Vân nhìn em gái mình bằng ánh mắt đầy thương xót.
Bình Luận (0)
Comment