Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 828 - Chương 828: Đường Nét

Chương 828: Đường nét Chương 828: Đường nétChương 828: Đường nét

Giang Thành lập tức đứng dậy, nói lời cảm ơn chân thành với Lâm Mục Văn, khuôn mặt của Lâm Mục Vẫn tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng vẫn khẽ lắc đầu với Giang Thành.

Đối với con người bác sĩ, tên mập vẫn tự cho rằng mình có hiểu biết một chút, trong khoảng thời gian quen biết với bác sĩ, anh ta hầu như không nghe thấy bác sĩ nói cảm ơn ai.

Bởi vì bác sĩ là một người rất ghét phải nợ người khác ân tình, vẫn còn một nguyên nhân nữa là bởi vì hắn đủ cường đại, cho nên hiếm khi cần đến sự giúp đỡ của người khác.

Mắt thấy em gái mình cũng không có vấn đề gì lớn, Lâm Mục Vân nhìn Giang Thành, quan tâm hỏi: "Anh Giang, anh thấy thế nào?"

"Tôi không sao." Ánh mắt của Giang Thành vẫn dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Lâm Mục Vãn, môi mấp máy, như muốn nói thêm vài lời quan tâm.

Nhưng Lâm Mục Vấn dường như có chút phản kháng trước ánh mắt nhìn chăm chú của Giang Thành, sau khi tránh khỏi tầm mắt của hắn, theo thói quen núp sau lưng anh trai Lâm Mục Vân, nắm lấy cánh tay anh ta.

Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, một tiếng kinh hô cắt đứt dòng suy nghĩ của cả nhóm: "Viên Tiểu Thiên đâu?"

Đó là giọng nói của Chu Đồng, sắc bén, còn mang theo sự kinh ngạc.

Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu lại, chỗ Viên Tiểu Thiên đứng ban đầu, giờ đây đã trống rỗng.

Viên Tiểu Thiên đứng ở phía sau mọi người, bởi vì sự chú ý của bọn họ đều bị Giang Thành, Uông Khiết, Lâm Mục Vãn thu hút, nên cũng không có ai nhìn lại phía sau.

Nhưng bây giờ...

Sau khi tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong văn phòng, đều không thấy bóng dáng của Viên Tiểu Thiên đâu, một người sống lớn như vậy ở ngay bên cạnh bọn họ, đã biến mất rồi.

Không đúng!

Chắc chắn là đã bị bắt đi rồi!

Bằng một cách không thể tin được.

Như nghĩ tới điều gì đó, Hòe Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Vừa rồi Uông Khiết nói, đêm qua cô ta phát hiện ra một thi thể. Thi thể đó..."

Thi thể đó chỉ sợ chính là Viên Tiểu Thiên!

"Nhưng anh ta đã bị dẫn đi như thế nào vậy?" Tên mập hỏi một vấn đề mà mọi người đều muốn biết. Viên Tiểu Thiên rõ ràng là cách Uông Khiết xa nhất, cho nên bất luận thế nào, cũng không nên là anh ta.

Nghe vậy, Lâm Mục Vân do dự một lát, cau mày hỏi: "Có khi nào là vì chiếc huy hiệu tên này không?"

Hạ Cường nhìn Lâm Mục Vân, khẩn trương hỏi: "Anh đã phát hiện ra điều gì?"

"Tôi... Lâm Mục Vân vẻ mặt có chút do dự, dường như cũng không chắc chắn suy nghĩ của mình có đúng hay không, nhưng vẫn nói: "Tôi cũng không nhìn rõ, Viên Tiểu Thiên đứng ở phía sau tôi một chút, qua khóe mắt tôi nhìn thấy anh ta giơ tay trái lên, ở vị trí lồng ngực, hình như đang nghịch chiếc huy hiệu tên, nhưng mà tôi không chắc chắn lắm." Lâm Mục Vân có vẻ là một người rất cẩn thận chặt chẽ, anh ta chỉ kể lại hiện tượng mình nhìn thấy.

Nghe vậy, hai mắt Hạ Cường nheo lại, liếc nhìn về phía cửa, nói: "Chắc là anh nói không sai, tôi nghĩ là Tiểu Thiên đã tự mình tháo huy hiệu tên xuống, nên mới bị dẫn đi."

"Cái tên ngốc này!" Phong Kiệt nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ấy là muốn báo thù cho Lý Mộng Dao!"

Cửa phòng không mở được, dù có muốn ra ngoài đuổi theo cũng không làm được, huống hồ, chỉ e là cũng vô dụng.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại nhanh chóng vang lên.

Giang Thành bước nhanh tới cầm điện thoại lên. ...

"Wu..."

Choáng.

Cảm giác đầu tiên chính là choáng.

Phần cổ cứng đơ, còn có cảm giác đau nhức do phải giữ yên tư thế trong thời gian dài.

Viên Tiểu Thiên ngẩng cổ lên, giây tiếp theo, khó khăn mở mắt ra.

Anh ta đang nằm sấp trên một chiếc bàn, là loại bàn làm việc nhỏ gián cách, ở vị trí góc bàn còn có một chiếc đèn.

Là loại rất cũ, với chao đèn màu xanh lá cây, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, được coi như là nguồn sáng duy nhất ở khu vực này. văn phòng với diện tích rất rộng lớn.

Tóc anh ta dựng lên, như thể đã ngủ quá nhiều, nhưng khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, anh ta lập tức nhận ra đây... chính là văn phòng mà mình từng đến trước đó.

Hiện trường vụ án mà Ngô Bân và tổ trưởng Trương giới thiệu!

Tầng 10 của cao ốc Hữu Nhuận!

Hạ Cường suy đoán không sai, chính là anh ta đã chủ động tháo chiếc huy hiệu tên ra, quả nhiên, huy hiệu tên là một manh mối rất quan trọng trong nhiệm vụ, sau khi tháo chiếc huy hiệu tên ra, anh ta cũng đã đến văn phòng lúc nửa đêm như mong muốn.

Lý Mộng Dao... chính là đã bị giết ở xung quanh đây!

Sau khi Viên Tiểu Thiên nhận ra mình đang ở đâu, việc đầu tiên làm chính là tắt đèn bàn, sau đó lập tức thay đổi vị trí, lặng lẽ cúi người xuống ẩn mình đi.

Bởi vì anh ta biết, mình không phải là người duy nhất ở đây.

Dựa vào những suy đoán trước đó, cũng như tình hình trước mắt, trong đầu Viên Tiểu Thiên đại khái đã có ý tưởng, mỗi một người bị bắt đi, cuối cùng đều sẽ xuất hiện ở đây, thay thế thân phận "Uông Khiết".

Nếu như... nếu như hôm nay anh ta cũng chết ở đây, vậy thì chờ khi anh Cường và những người khác nhận được cuộc gọi từ cảnh sát và đến đây, thứ bọn họ nhìn thấy sẽ là thi thể của mình.

Trong mắt cảnh sát hay tất cả những người khác, mình chính là "Uông Khiết", người ở lại công ty làm thêm giờ.

Anh ta cũng có bằng chứng, đó là bộ quần áo đang mặc hiện tại.

Phong cách trung tính chính là phong cách vừa thấy của Uông Khiết!

Khi thi thể của Lý Mộng Dao được tìm thấy, cô cũng đang mặc bộ trang phục giống hệt như vậy!

Mặc dù trang phục đã thay đổi, nhưng huy hiệu tên mà mình tháo ra vẫn còn đó, hơn nữa còn được cài cẩn thận trên trang phục ở vị trí rất dễ thấy.

"Mình nên làm gì bây giờ?" Viên Tiểu Thiên đang tính toán trong lòng, quay đầu nhìn chung quanh: "Thứ đó... sẽ xuất hiện ở đâu đây?"

Rất giống với một số nhiệm vụ mà anh ta đã trải qua trước đây, mặc dù đã tắt đèn bàn, khu vực văn phòng tương đối tối, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy đường nét của đồ đạc xung quanh.

Hơn nữa trí nhớ của anh †a rất tết trước khi tắt đèn bàn anh †a đai khái ghi nhớ lại khung cảnh xung quanh.

Tiếp sau đó, anh ta lại chọn cách lặng lẽ lẻn đi sau khi tắt đèn bàn, trốn vào một địa điểm khuất.

Lý Mộng Dao chết trước cửa lối thoát hiểm của hành lang, hơn nữa xét từ hiện trường, sau khi bị người ta đuổi kịp, là đã bị một nhát rìu chém chết một cách thê thảm, gần như bị xẻ làm đôi.

Anh ta đến là để trả thù cho Lý Mộng Dao, không phải đến để chết, vì vậy anh ta có thể giữ bình tĩnh.

Cách giúp Lý Mộng Dao trả thù là phá vỡ vòng luân hồi này, cách dễ nhất là sống sót đủ lâu hoặc trốn thoát khỏi đây.

Lý Mộng Dao chọn cách trốn thoát nhưng cô đã thất bại, vì vậy Viên Tiểu Thiên lần này muốn thử lẩn trốn.

Hơn nữa nơi mà anh ta lựa chọn chính là khu văn phòng rộng lớn này.

Theo như anh ta thấy, địa hình ở đây rất phức tạp, lại có nhiều bàn, ghế và bảng viết, rất thuận tiện việc ẩn nấp.

Và anh ta cũng tính toán rằng thứ có thể sử dụng được thứ vũ khí khổng lồ đó chắc chắn không hề nhỏ, chỉ cần thứ đó xuất hiện ở gần thì anh ta sẽ nhận ra ngay.

Anh ta chậm tãi chuyển động cổ, không ngừng nhìn bốn xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta bị thu hút bởi một đường nét mơ hồ ở phía xa, trông giống như một cái móc treo quần áo lớn, đứng cạnh cửa, trên đó có treo quần áo.

Nhưng ánh mắt của Viên Tiểu Thiên chợt trở nên kỳ quái, bởi vì anh ta nhớ, ở vị trí cạnh cửa lúc trước... hình như là trống trơn.

Ngay lúc anh ta đang chăm chú nhìn chằm chằm, bỗng nhiên, một tia sét xé toạc bầu trời đêm, trong nháy mắt anh ta nhìn thấy rõ ràng, trái tim của Viên Tiểu Thiên co thắt mạnh một cái.
Bình Luận (0)
Comment