Chương 829: Lẩn trốn
Chương 829: Lẩn trốnChương 829: Lẩn trốn
Nhờ có ánh sáng của tỉa sét, cuối cùng anh ta đã nhìn thấy rõ, đó hoàn toàn không phải là móc treo quần áo gì cả, mà là một người thẳng tắp, đang đứng ở đó!
Người đó thân hình cao lớn, trên người đang đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu, trên đó dính đầy vết máu.
Người đàn ông khá béo, cách một chiếc tạp dề, mà vẫn có thể nhìn thấy cái bụng phình ra phía trước một cách khoa trương, cánh tay lộ ra ngoài có màu xám trắng quỷ dị, bên trên nổi lên những đường gân xanh, tay trái buông thống tự nhiên, xách theo một chiếc rìu khổng lầ.
Điều đáng sợ hơn nữa là, anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.
Bởi vì khuôn mặt của người đàn ông bị quấn chặt trong những vòng băng dính trong suốt, chính là loại dùng để đóng hàng chuyển phát nhanh, toàn bộ cái đầu đều bị quấn lại một cách thô bạo, giống như đối đãi với một thi thể.
Thân thể như hóa đá, Viên Tiểu Thiên chăm chú nhìn không chớp mắt người đàn ông xuất hiện một cách quỷ dị này, đặc biệt là chiếc rìu cực lớn mà gã đang cầm trên tay.
Cùng lúc nhìn thấy chiếc rìu, anh ta liền xác nhận, Lý Mộng Dao chính là đã bị chiếc rìu này giết chết.
Người đàn ông xuất hiện một cách lặng lẽ, Viên Tiểu Thiên hoàn toàn không chú ý tới, trong cơn hoảng loạn ban đầu, anh ta dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ đến tình huống trước mắt.
Tính từ lúc bắt đầu tỉnh dậy, anh ta đến đây còn chưa đầy 20 phút, hơn nữa anh ta nhớ, lúc mới tỉnh dậy, đã nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa mưa.
Nhưng bây giờ, bên ngoài đã hoàn toàn bị màn mưa che khuất, một vùng mờ mịt, giống như bị cách ly với một thế giới khác.
Không, không phải là giống!
Đây chính là một thế giới khác!
Suy nghĩ chuyển động nhanh chóng, Viên Tiểu Thiên quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cảm giác quỷ dị đó, khiến anh ta sợ hãi, anh ta đã bị ngăn cách bên trong tòa cao ốc này, hoặc có lẽ là toàn bộ cao ốc chỉ còn lại tầng 10 nơi anh ta đang ở cũng nên.
Trang lúc nhất thời Viên Tiểu Thiên cảm thấv trana đầu chøz† xuất hiện một chút hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại chỉnh lý lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình, có rất nhiều lúc không phải là không có cơ hội sống sót, mà là con người mất đi niềm tin vào sự sinh tồn.
Ngay khi anh ta nhìn lại vị trí cánh cửa một lần nữa, đột nhiên, con ngươi đột nhiên co lại, người đàn ông xách rìu kia ... biến mất rồi!
Vị trí bên cạnh cửa đang trống không!
"Đi đâu rồi?" Viên Tiểu Thiên giật mình, lập tức bắt đầu nhìn chung quanh, điều đáng sợ hơn cả việc quỷ đột nhiên xuất hiện chính là, quỷ lại lặng lẽ biến mất.
Xung quanh gần như càng tối hơn, như có một làn sương mù kỳ lạ tràn vào, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, giống như có thứ gì đó sẽ lao ra khỏi màn sương bất cứ lúc nào.
Khóe mắt vô thức quét qua toàn bộ khu vực văn phòng, trước đó anh ta đã ghi nhớ vị trí của những chiếc bàn và ghế gần đó, nhưng bây giờ, những nơi đó đều đã biến thành những đường nét màu đen đậm lờ mờ.
Một cảm giác áp bức khó tả dâng lên, khiến anh ta cảm thấy thật khó thở, nói một cách thẳng thắn hơn, đó là nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.
"Thứ đó sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là đang ở gần đây." Trái tim như muốn nhảnh khỏi cuống họng, Viên Tiểu Thiên nín thở, anh ta biết đối phương nhất định đang tìm kiếm mình: "Mưa bên ngoài vẫn chưa dừng, nên nhiệm vụ vẫn đang tiếp tục."
Trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục anh ta chạy trốn, nếu ở lại đây sẽ chỉ có một con đường chết, sớm muộn gì cũng bị tìm thấy.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Theo kinh nghiệm của Viên Tiểu Thiên, bây giờ mà chạy thì chỉ có chết, anh ta không hề nghỉ ngờ gì rằng chỉ cần bên phía anh ta có động tĩnh, quỷ sẽ lập tức khóa chặt vị trí của mình!
Mà sau khi bị tìm thấy, kết cục của anh ta, sẽ giống như Lý Mộng Dao.
Anh ta quyết định, trừ khi bị tìm thấy, bằng không tuyệt đối sẽ không rời khỏi khu vực văn phòng này.
Đồng thời, anh ta còn đang ấp ủ một kế hoạch khác, cho dù bản thân có bị giết, cũng phải để lại manh mối cho đám người anh Cường.
Nếu như thi thể của mình được tìm thấy trong khu văn phòng, với đầu óc của đám người anh Cường, chắc chắn sẽ nghĩ đến mục đích của mình.
Ở lại đây lẩn trốn, sẽ không thể thoát khỏi sự truy sát của quỷ. Cũng coi như là loại bỏ một lựa chọn sai lầm cho bọn họ.
Một luồng khí lạnh lẽo chậm rãi tràn vào, kích thích các lỗ chân lông trên cơ thể Viên Tiểu Thiên, tựa như có thứ gì đó đang chuyển động ở gần, sau đó mang không khí cũng chuyển động theo.
Viên Tiểu Thiên dỏng tai lên, không hề nghe thấy âm thanh gì tương tự như tiếng bước chân, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió và tiếng mưa truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
"Con quỷ này khi di chuyển sẽ không phát ra âm thanh." Viên Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, khi cảm giác lạnh lẽo ngày càng mãnh liệt, một bóng đen mơ hồ xuất hiện cách anh ta chưa đầy 5 mét.
Là người đàn ông kia!
Người đàn ông đứng thẳng người, các đường nét trên khuôn mặt được quấn dưới lớp băng dính, chậm rãi bước ra khỏi sương mù với chiếc rìu khoa trương trên tay, bước đi cứng ngắc, trông vô cùng quỷ di.
Khi mỗi bước chân của người đàn ông tiếp đất, mặt đất sẽ khẽ rung chuyển một cái, Viên Tiểu Thiên không khỏi nghĩ rằng người đàn ông này chắc đang đi một đôi giày nặng kiểu như một đôi ủng.
Ủng da màu đen!
Nhưng anh ta vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, xem ra đây chính là một trong những đặc trưng của quỷ, bước đi không có âm thanh.
Đặc biệt là trong một môi trường có tầm nhìn hạn chế, loại năng lực này cực kì chí mạng.
Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Viên Tiểu Thiên cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của người đàn ông, cho dù đã chuẩn bị tỉnh thần trước rồi, cũng không tránh khỏi việc nhịp tỉm tăng nhanh.
Dưới lớp băng dính trong mờ, khuôn mặt của người đàn ông bị méo mó một cách khoa trương, đôi mắt mở to, miệng nhếch mép, lộ ra một nụ cười cực kỳ rùng rợn.
Mà tất cả những thứ này, đều đã bị người ta cố định một cách tàn nhẫn bằng băng dính, khiến biểu cảm quỷ dị trong khoảnh khắc này trở thành vĩnh cửu.
Nó giống như những con côn trùng được bảo quản trong hổ phách, trở thành một tác phẩm nghệ thuật tàn khốc.
Có vẻ như người đàn ông đó đã bị người ta giết chết, sau khi chết bị đem biến thành như thế này . ông còn to gấp đôi chiếc rìu cứu hỏa, trông như dùng để đốn gỗ, thể tích cũng lớn hơn gấp mấy lần.
Như thể đã dùng rất lâu rồi, trên lưỡi rìu xuất hiện những chỗ bị mẻ, trên đó còn có một số thứ màu đỏ thẫm, không biết là máu hay là rỉ sét gây ra nữa.
Mặt sau của đầu rìu được nối với một tay cầm bằng gỗ, tay nghề rất thô sơ, ngay cả tay cầm bằng gỗ cũng không thẳng mà hơi cong, trên đó bắn tung tóe chất lỏng màu đen.
Viên Tiểu Thiên khẽ khit khit mũi, biết đó đều là máu, hơn nữa rất có thể chính là máu của Lý Mộng Dao.
Đêm mưa, một người đàn ông cổ quái với thân hình cao lớn, ăn mặc luộm thuộm, xách theo một chiếc rìu khổng lồ, ở khu vực văn phòng bên trong tòa nhà được trang trí sang trọng, truy sát người bị mắt kẹt ở đây, dù nhìn thế nào cũng giống như cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết kinh dị hạng ba, nhưng cảnh tượng này thực tế đang diễn ra ngay trước mắt Viên Tiểu Thiên.
Mà điều khiến Viên Tiểu Thiên càng không thể chấp nhận được là, anh ta chính là người đang bị truy sát.
Sau khi quan sát một lúc, anh ta chú ý đến một điểm rất kỳ lạ, tư thế bước đi của người đàn ông này rất cứng nhắc, biên độ vung tay và bước đi lần nào cũng giống nhau, cứ như thể là một con robot được lập trình sẵn một loại chương trình nào đó.
Không có cảm xúc hay ý thức bổ sung, người đàn ông chỉ nhớ việc giết người theo cách được cho phép.
Hơn nữa, người đàn ông này có lẽ cũng chưa phát hiện ra vị trí lẩn trốn của mình, trông như đang bước đi không mục đích, di chuyển đây đó như một con ruồi không đầu.
Điều này làm cho Viên Tiểu Thiên càng thêm tin tưởng vào suy đoán trước đó của mình, ở lại là đúng, nếu như không chịu nổi áp lực mà chạy ra ngoài, có lẽ bây giờ anh ta đã chết rồi.