Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 830 - Chương 830: Khủng Hoảng

Chương 830: Khủng hoảng Chương 830: Khủng hoảngChương 830: Khủng hoảng

Người đàn ông đang xách một chiếc rìu, đi ngang qua trước vị trí cách anh ta 3 mét, chỉ cần hơi nghiêng đầu, hoặc là quay bước lại, là có thể phát hiện ra chính mình.

Nhưng người đàn ông này lại không làm như vậy, chỉ đi ngang qua Viên Tiểu Thiên, thân trên thẳng tắp, bước những bước đi cứng ngắc.

"Chuyện này là thế nào?" Viên Tiểu Thiên không hiểu nổi: "Chẳng lẽ chỉ cần trốn ở trong khu vực văn phòng, thì sẽ bình yên vô sự, đây chính là đường sống?"

Mặc dù không loại trừ khả năng này, nhưng Viên Tiểu Thiên cảm thấy nó có vẻ quá đơn giản, không phù hợp với cảm giác chung về nhiệm vụ lần này mang lại cho bọn họ.

Bất tri bất giác, gió và mưa bên ngoài đã mỏng hơn rất nhiều, có vẻ như nhiều nhất là nửa tiếng nữa trời sẽ tạnh mưa.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi mưa tạnh, nguy cơ lần này cũng sẽ được giải quyết.

Người đàn ông cổ quái xách rìu này chỉ xuất hiện sau khi trời mưa, nói theo cách khác, chính cơn mưa đã kéo anh ta vào một thế giới khác.

Mà người đàn ông cổ quái xách rìu cũng sẽ biến mất khi cơn mưa tạnh.

Nhiệm vụ tương tự, Viên Tiểu Thiên cũng đã gặp qua rồi.

"Chỉ cần cố gắng kéo dài thêm nửa tiếng nữa cùng gã, nhiều nhất là nửa tiếng nữa! Nhiệm vụ sẽ kết thúc." Viên Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Chậm rãi, một khuôn mặt phụ nữ hiện lên trong tâm trí anh ta, là Lý Mộng Dao đã bị giết chết.

Mũi của Viên Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy hơi cay cay, bản thân gia nhập đội ngũ này tương đối muộn, anh Cường với tư cách là đội trưởng nên có khối lượng công việc rất nặng nề, không thể giải quyết mọi việc một cách chỉ tiết, Lý Mộng Dao đã giúp đỡ mình rất nhiều, dần dà theo thời gian, tình cảm của anh ta đối với Lý Mộng Dao nằm giữa ái mộ và tôn trọng, rất phức tạp, bản thân anh ta cũng không thể nói rõ.

"Ừm?"

Đột nhiên, anh ta ngửi thấy một mùi tanh cổ quái, suy nghĩ ngay lập tức ngắt kết nối. mà giống như có trộn lẫn với một số thứ khác.

Không lâu sau khi người đàn ông đi ngang qua người anh ta theo một hướng khác, anh ta đã xác nhận qua, trong thời gian ngắn chắc sẽ không quay lại, hơn nữa đối phương cũng không phát hiện ra mình, nếu không lúc đi ngang qua bên cạnh mình, mình đã là một người chết rồi.

"Nhưng mùi tanh này từ đâu mà đến?" Trái tim của Viên Tiểu Thiên đập nhanh hơn, nhưng cũng không đến mức mất kiểm soát, anh ta đang trốn dưới gầm bàn có vách ngăn, là chỗ trốn rất tốt.

Anh ta không dám thò đầu ra ngoài nhìn, sợ bị lộ nên cố gắng khống chế phạm vi cử động của mình, từ từ bò ra ngoài một chút, rồi nằm trên mặt đất hết mức có thể, nhìn xung quanh qua khoảng trống dưới vách ngăn.

Vị trí này chỉ cho phép nhìn thấy phần thân dưới của một người nếu như người đàn ông ở gần.

Nhưng quan sát đúng nửa phút, nhưng cũng không phát hiện thấy người đàn ông ở gần, môi trường xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường, không chỉ âm thanh mà còn cả bầu không khí.

"Không có người." Viên Tiểu Thiên thu hồi tầm mắt, chậm rãi đứng dậy, giữa lông mày mang theo một tia nghỉ hoặc: "Cái thứ kia đi đâu rồi?"

"Tại sao... tại sao mùi tanh vẫn còn đó?"

Mùi tanh cứ lởn vởn quanh người Viên Tiểu Thiên, giống như lưỡi hái tử thần, từng giây từng phút đang nhắc nhở rằng nguy hiểm vẫn chưa bị loại bỏ, chỉ là... là anh ta vẫn chưa phát hiện ra.

Cảm giác khủng hoảng bắt nguồn từ những điều chưa biết này khiến anh ta không ngừng đổ mồi hôi.

Ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa sổ một cái, vốn định tính toán xem bao lâu nữa thì mưa sẽ tạnh, nhưng giây tiếp theo, toàn thân anh ta chợt cứng đờ, mạch máu dường như chứa đầy cặn băng.

Qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính, anh ta nhìn thấy một đôi chân mang đôi ủng nặng nề, đang đứng trên bàn làm việc nơi anh ta trốn.

Đầu được quấn chặt trong băng dính, hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào chính mình. ...

"Đội... đội trưởng Hạ." Ngô Bân nhỏ giọng nhắc nhở.

Hạ Cường đứng trước bàn làm việc với vẻ mặt u ám như sắp giết người, ngay cả Ngô Bân và tổ trưởng Trương đi cùng hiện trường điều tra cũng có thể nhận ra có điều gì đó không ổn rồi. trưởng Ngô, vụ án này phức tạp hơn tôi nghĩ, thành thật mà nói, nó không nằm trong phạm vi công việc của các ông, nếu như cần, tôi rất sẵn lòng được hợp tác với các ông."

"Quản nhiên là có liên quan đến những thứ đó phải không?" Ngô Bân hiện ra vẻ mặt 'tôi biết ngay là thế mà', đồng thời nháy mắt với tổ trưởng Trương.

Tổ trưởng Trương quay người lại, đi tới chỗ một số cảnh sát đang thu thập manh mối gần đó, thì thầm to nhỏ, ngay sau đó, các cảnh sát thu dọn đồ đạc và rời đi, chỗ này chỉ còn lại những người bọn họ.

Giang Thành và những người khác sau khi trả lời điện thoại đã chạy tới đây, cũng giống như ngày hôm qua.

Chỉ là hôm nay bọn họ không tốn thời gian đi tìm Viên Tiểu Thiên mất tích nữa, mà dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần này quá trình diễn ra một cách thuận lợi.

"Đội trưởng Hạ." Tổ trưởng Trương quay lại, chậm rãi nói: "Theo điều tra sơ bộ của chúng tôi, người chết tên là Uông Khiết, thời gian bị sát hại vào rạng sáng ngày hôm qua, thi thể được nhân viên bảo vệ của tòa nhà phát hiện, lúc đó người báo án vì sợ hãi tột độ, choáng váng hồi lâu mới nghĩ đến việc gọi cảnh sát."

Ngô Bân lại tiếp tục nói: "Nói ra cũng thật trùng hợp, vốn dĩ bảo vệ sẽ không đi vào văn phòng để kiểm tra, anh ta không có quyền hạn này, nhưng anh ta lại phát hiện ra cửa bên ngoài không khóa, vừa lúc nhìn thấy bên trong đèn bàn còn sáng, liển định vào trong nhắc nhở một tiếng, nhưng không ngờ..." Ngô Bân nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, bất giác chợt ngậm miệng lại.

Giang Thành không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ mà đang quan sát một thi thể cuộn tròn dưới gầm bàn.

Là Viên Tiểu Thiên đã bị đổi thành danh tính "Uông Khiết".

So với nạn nhân trước đó Lý Mộng Dao, cái chết của Viên Tiểu Thiên còn bi thảm hơn, đầu của anh ta bị xẻ làm đôi, chất nhầy màu đỏ và trắng trộn lẫn với nhau và phun khắp nơi.

Tên mập nhìn cảnh tượng đó, suýt nữa nôn ra phần tào phở đã mua ăn trên đường.

"Theo những gì chúng tôi được biết, chiếc bàn này không phải là nơi làm việc của Uông Khiết, nơi làm việc của anh ta ở kia." Ngô Bân quay lại chỉ vào một chiếc bàn cách đó khoảng 7,8 mét.

Chính là chiếc bàn phía trước, phía trên có một chiếc đèn bàn có chụp Cảnh tượng nơi này với lần trước đến có khác biệt rất lớn, hiện trường Lý Mộng Dao bị hại lần trước là ở hành lang lối thoát hiểm phía trước, hơn nữa trên bàn làm việc cũng rất hỗn loạn.

Mà lần này Viên Tiểu Thiên là bị giết chết dưới gầm bàn, nhưng trên chỗ ngồi làm việc vốn dĩ thuộc về anh ta thì không có dấu hiệu hỗn loạn.

Căn cứ hai lần đến hiện trường xem, trong lòng Giang Thành đại khái đã có suy đoán, Lý Mộng Dao là người đầu tiên tiến vào đêm mưa quỷ dị, bởi vì không có bất kì sự chuẩn bị nào, lại vô cùng vội vàng, cho nên tất nhiên ngay lập tức sẽ thể hiện ra tương đối căng thẳng.

Đây cũng là biểu hiện bình thường của một người, bằng chứng rõ ràng nhất chính là việc bàn làm việc của cô bị lật loạn lên, có lẽ cô nghĩ rằng trên bàn làm việc sẽ có manh mối.

Nhưng Viên Tiểu Thiên thì không phải vậy, anh ta là người thứ hai tiến vào, hơn nữa lại là chủ động đi vào, cho nên so với Lý Mộng Dao, thì anh ta đã có sự chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn một chút.

Hơn nữa, con đường mà hai người bọn họ lựa chọn, cũng hoàn toàn khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment