Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 831 - Chương 831: Team-Building

Chương 831: Team-building Chương 831: Team-buildingChương 831: Team-building

Phản ứng đầu tiên của Lý Mộng Dao là vội vàng tránh xa khỏi đây, chạy trốn, nhưng rốt cuộc đã bị đuổi kịp và giết chết từ phía sau.

Viên Tiểu Thiên đã rút ra bài học về cái chết của Lý Mộng Dao. Lần này, anh ta chọn cách ở lại, ẩn nấp trong khu văn phòng tương đối rộng lớn này. Ý tưởng của anh ấy không sai, chỉ là... Giang Thành nhìn Viên Tiểu Thiên với phần đầu bị tách ra làm đôi... Chỉ là, kết quả có chút thê thảm hơn mà thôi.

"Nguyên nhân tử vong của anh ta là gì thế?" Hòe Dật nhìn chằm chằm vào xác chết thê thảm kia. Thật khó mà tưởng tượng nởi, đối phương vẫn còn ở bên cạnh họ cách đây một tiếng đồng hồ. Nhưng bây giờ, gần như phần máu bắn tung tóe xung quanh đều đã khô cạn. Toàn bộ cảnh tượng lúc này tạo nên một nỗi kinh hoàng không thể nào tả xiết.

Nghỉ ngờ của Hòe Dật không phải không có lý. Hơn 1/2 cơ thể của Viên Tiểu Thiên giấu dưới gầm bàn, cả người co rút lại trong một không gian tương đối nhỏ hẹp, trong khi phần đầu lại bị tách làm đôi.

Đánh giá từ vết thương gớm ghiếc trước mắt, hiện trạng này rất có thể do một vũ khí giết người có trọng lượng và thể tích khá lớn gây ra. Ai nấy cũng có xu hướng tin rằng, đây là một cây rìu.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, bàn ghế ở xung quanh khá dày đặc, thế mà chẳng hề có dấu vết va chạm quá mức, hay bất cứ một dấu vết hư hại nào. Vậy, hung thủ đã từng đứng ở đâu trong lúc vung vũ khí lên để giết chết Viên Tiểu Thiên?

Sau khi kiểm tra, thi thể của Viên Tiểu Thiên cũng chỉ có một vết thương chí mạng mà thôi, không khác gì Lý Mộng Dao với một đòn tuyệt mệnh.

Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của mọi người, đội trưởng Trương bèn chỉ vào chiếc bàn phía trên xác chết và nói: "Phỏng đoán sơ bộ của chúng tôi chính là, có khả năng hung thủ đã từng đứng trên chiếc bàn này, sau đó giơ hung khí giết người lên rồi chặt xuống. Cũng chỉ có góc độ này mới vừa vặn bổ vào đầu nạn nhân."

Cảm thấy mọi người đều không hiểu rõ lắm, đội trưởng Trương mới đi tới vài bước, cuối xuống ngay một chiếc vali đang được đặt trên mặt đất rồi lục lọi tìm kiếm bên trong. Cuối cùng, anh ta lấy ra một đôi giày rồi mang vào, đồng thời cũng không quên đeo lấy găng tay.

Được Ngô Bân bước lên phía trước đỡ lấy, anh ta nhẹ nhàng đứng bên trên bàn làm việc, cũng chính là ở vị trí phía trên thi thể của Viên Tiểu Thiên. Sau đó, đội trưởng Trương bèn đè hai cánh tay lên nhau, như thể cầm vũ khí giơ cao khỏi đỉnh đầu. Anh ta xoay người, ra dấu xem mình làm mẫu rồi bổ mạnh đôi tay xuống dưới.

Vốn dĩ, anh ta chính là một sĩ quan cảnh sát kỳ cựu đầy kinh nghiệm. Sau lần thị phạm này, cả nhóm cũng đồng thuận diễn biến khi ấy có lẽ chính là như vậy.

Đội trưởng Trương chậm rãi xuống khỏi mặt bàn. Sắc mặt của anh ta vẫn còn xám xịt, lông mày nhíu nhẹ, giống như anh ta vẫn còn chuyện gì đó mà nghĩ mãi chẳng thông.

Hạ Cường nhìn thẳng vào mắt anh ấy, hỏi: "Đội trưởng Trương, anh đang suy nghĩ việc gì?"

"Tôi..." Đội trưởng Trương định thần lại, hơi mím môi, sau vài giây mới ngẩng đầu lên rồi hỏi với giọng điệu kỳ lạ: "Tôi tự tin vào suy đoán của mình, nhưng đội chúng tôi cũng không trích xuất được dấu vân tay hay dấu giày nào. Tôi cứ nghĩ mãi mà không rõ, chẳng lẽ những thứ ấy lại có thể... giết người mà không lưu lại dấu vết à?"

"Nói thật nhé, tôi cũng không chắc chắn." Nhìn đội trưởng Trương đang cau mày, Hạ Cường chân thành nói: "Bởi vì những thứ ấy không thể suy đoán theo lẽ thường. Mà trong vòng tròn của bọn chúng, từ thứ cũng khác biệt nhau. Kiến thức của tôi cũng có hạn."

"Vậy làm thế nào để phán đoán ..." Đội trưởng Trương định tiếp tục hỏi, hòng xác mỉnh đến cùng.

Tuy nhiên, ngay khi vừa bắt đầu, anh đã bị Hạ Cường ngắt lời: "Đội trưởng Trương, tôi hiểu cảm xúc của anh, nhưng tốt hơn hết là cứ giao chuyện này cho chúng tôi."

Ngô Bân đi tới, vỗ vai đội trưởng Trương: "Lão Trương, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là được. Chúng ta không có kinh nghiệm xử lý những chuyện như vậy, cũng không có khả năng như thế." Nói xong, anh nhìn Hạ Cường và nhóm người Giang Thành, chân thành bảo: "Đội trưởng Hạ, chúng tôi rất biết ơn khi các anh có thể đến giúp đỡ. Bàng không, vụ án này sẽ phải gác lại."

"Đừng khách sáo." Hạ Cường nói: "Đội trưởng Ngô và Đội trưởng Trương cũng cung cấp cho chúng tôi rất nhiều manh mối mấu chốt rồi. Điều này rất quan trọng."

Vẫn giống như trước đó, Giang Thành tiến đến cạnh xác chết, ngồi xổm xuống, để rồi tìm được miếng thẻ bài thuộc về Viên Tiểu Thiên tại vị trí tương tự.

Đôi triZởng TrrZđng nhân ra đông tác của Giana Thành nhưng nay khi anh ta định nói gì đó thì bị Ngô Bân chộp lấy cánh tay mà ngăn cản lại, kèm theo hành vi ấy là một dấu hiệu đầy ám chỉ bằng ánh mắt.

Đội trưởng Trương biết rõ, đây là do Ngô Bân muốn anh đừng xen vào chuyện của người khác quá sâu. Rõ ràng, sự quỷ dị của vụ án này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bằng không, Người Gác Đêm cũng chẳng bao giờ chủ động đến đây như thế này.

Cớ sự như vậy không phải là phạm trù mà bọn họ có thể can thiệp được. Giả sử có sơ suất gì đó, e là bọn họ còn bị liên lụy vào.

So với đội trưởng Trương tương đối chất phác, đội trưởng Ngô Bân lợi hại hơn anh ta khá nhiều về mặt đối nhân xử thế.

"Đội trưởng." Một giọng nói truyền đến.

Nhìn theo hướng âm thanh kia, có một nam cảnh sát trẻ tuổi đang đứng cách cánh cửa khoảng 5 - 6 mét. Cậu ta có sắc mặt vội vàng, tay cầm điện thoại di động, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.

Có vẻ như đội trưởng Ngô hoặc đội trưởng Trương đã ra lệnh, nếu không được phép thì không thể đi vào.

"Vào đi." Ngô Bân nói.

Viên cảnh sát kia sải bước tiến vào. Trước hết, cậu ta không nói gì, mà chỉ liếc mắt nhìn nhóm người Hạ Cường và Giang Thành, đầy vẻ do dự.

Ngô Bân cau mày: "Nếu có tình huống gì thì cứ nói đi; đội trưởng Hạ là chuyên gia do chúng tôi mời đến."

Nghe đội trưởng Ngô bảo thế, viên cảnh sát không còn do dự, lập tức nói: "Vừa rồi, chúng tôi đã điều tra về lối sinh hoạt riêng của nạn nhân, cuối cùng phát hiện một ít tình huống mới.

Theo các đồng nghiệp trong công ty, nạn nhân đã rơi vào trạng thái tỉnh thần rất kém trong thời gian gần đây. Đối với một số công việc tương đối đơn giản, vậy mà nạn nhân cũng thường xuyên mắc phải sai lầm. Và cũng vì những sai lầm này mà anh ta đã bị cấp trên nhắc nhở nhiều lần.

Mà cũng từ thời điểm này, nạn nhân bắt đầu đến quán bar thường xuyên hơn, mỗi lần đều uống rất nhiều rượu.

Trước đây, cuộc sống của anh ấy rất đơn giản, căn bản là về nhà trọ, hoặc đến công ty - hai địa điểm này có thể kẻ thành một dòng thẳng tắp. Anh ta không có thói quen uống rượu. Nhân tiện, anh ấy cũng không có bạn gái, ở trọ một mình."

"Có tra được nguyên nhân vì sao hay không?" Giang Thành hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt của viên cảnh sát trẻ tuổi cũng trở nên kỳ lạ hẳn. sắp nói ra, nhưng cuối cùng vẫn hỏi gì đáp nấy: "Nghe bảo rằng, đó là vì một chuyến team-building của công ty."

"Team-building?"

"Vâng." Viên cảnh sát trẻ gật đầu: "Một tuần trước, nạn nhân đã hẹn một số đồng nghiệp khác trong công ty đi giải trí ở một câu lạc bộ nào đó. Tiếp theo, có xung đột xảy ra. Lại tiếp theo sau đó, ai nấy đều bảo rằng, nạn nhân giống như bị biến thành một người khác vậy."

"Cậu nói rõ ràng ra xem nào." Ngô Bân cau mày; anh rất bất mãn với thái độ chiếu lệ của viên cảnh sát trẻ.

Sau khi cảm nhận được sự bực mình của đội trưởng Ngô, viên cảnh sát trẻ đau khổ giải thích: "Em cũng không biết quá nhiều. Hiện tại, mấy anh em khác đã đi sang câu lạc bộ kia để điều tra, chưa thấy phản hồi lại thông tin."

"Cậu biết cái gì thì nói cái đó." Hạ Cường mở miệng giải vây.

Sau khi suy nghĩ một lát, viên cảnh sát trẻ bèn sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình rồi chậm rãi nói: "Là như vầy! Theo điều tra của chúng tôi, Uông Khiết là một người cuồng công việc, có năng lực làm việc rất mạnh mẽ, nhưng cũng khá kém cỏi về mặt giao tiếp. Trong công ty, mọi người đều không thích anh ta. Lần này, lý do mà các đồng nghiệp kia rủ anh ta đi cùng là vì một đồng nghiệp đã lên lịch hẹn trước nhưng cuối cùng đã không thể đến vì bận việc. Đã lỡ mua vé rồi, nên mọi người mới rủ anh ấy để góp cho đủ số.

"Nhưng ai mà ngờ, ngay khi bọn họ chuẩn bị xuất phát thì bạn đồng nghiệp từng hủy cuộc hẹn kia lại bảo rằng mình có thể đến tham gia. Kết quả là, mọi người thẳng thừng đá Uông Khiết ra khỏi nhóm."
Bình Luận (0)
Comment