Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Kịch Bản

Chương 832: Kịch bản Chương 832: Kịch bảnChương 832: Kịch bản

Sau khi nghe xong, tên mập không thể không mím chặt môi. Anh ta cảm thấy, nhóm đồng nghiệp này thật sự quá đáng. Hoặc là không rủ, mà rủ xong thì đá người ta ra khỏi nhóm... Ăn ở kiểu gì vậy?

Viên cảnh sát trẻ tỏ vẻ lúng túng: "Lúc ấy, Uông Khiết đã đến một nơi cách câu lạc bộ kia không quá xa. Cuối cùng mới biết là mình bị đá ra khỏi nhóm. Sau đó, anh ấy còn trông thấy cả nhóm đồng nghiệp của mình đi đến câu lạc bộ kia. Cảm giác khi đó... Chắc là các anh cũng tưởng tượng ra được mà."

Giang Thành gật đầu: "Cậu nói tiếp đi."

"Sau đó, Uông Khiết đứng im rất lâu ở nơi gần câu lạc bộ đó, cuối cùng mới rời đi. Ắt hẳn là anh ta tìm đến mấy nơi như bar pub để uống rượu giải sầu.

Sau đó, anh ta đã quay lại câu lạc bộ kia. Lúc ấy, anh ta đã uống khá nhiều, mùi rượu khắp người, đi đứng khập khiễng. Vừa đến, anh ta đã nói với ông chủ là mình muốn gặp nhóm đồng nghiệp kia.

Ông chủ bảo, đồng nghiệp của anh ta đã rời khỏi đây rồi. Mà đúng là họ đi thật, ông chủ câu lạc bộ cũng không nói dối!" Viên cảnh sát trẻ tuổi nhấn mạnh: "Nhưng anh ta cũng không buông tha. Anh ta nhất quyết muốn gặp đám người kia, nói rõ phải trái."

"Thấy anh ấy nồng nặc mùi rượu như vậy, nói năng cũng bắt đầu lảm nhảm, vốn dĩ ông chủ định báo cảnh sát. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những người đồng nghiệp mà anh ta vừa nhắc kia đều là khách quen của câu lạc bộ này. Nếu chỉ vì chuyện này mà cãi cọ nhau, e rằng sau này sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn.

Chẳng những thế, tốt xấu gì thì nơi đây vẫn còn khách. Nếu cảnh sát đến, vậy khó mà giải thích suôn sẻ được. Khuyên can một hồi, ông ta mới có thể trấn an được gã Uông Khiết đang say khướt kia.

Khi đó, ông chủ bảo anh ta cứ nghỉ ngơi một hồi, tiếp đó sẽ giúp anh ấy tìm người. Nhưng rõ rằng, đó chỉ là hành vi câu giờ mà thôi. Chờ đến khi anh ta tỉnh rượu một chút, sẽ khuyên anh ta về nhà.

Sau đó, ông chủ bèn gọi một nhân viên câu lạc bộ vào; cả hai nâng Uông Khiết đến một góc yên lặng, để anh ta nghỉ ngơi thật thoải mái.

Ông ấy còn dặn dò nhân viên của mình, cứ cách một đoạn thời gian là phải đến nhòm chừng Uông Khiết một lần, đừng để anh ta tự gây thương tích trong lúc say xỉn. Tiếp theo, ông chủ cũng rời đi." kể tiếp:

"Sang ngày hôm sau, ông chủ vẫn đến câu lạc bộ như thường, mà Uông Khiết thì chẳng thấy đâu. Ông chủ đoán rằng, có lẽ anh ta tỉnh rượu rồi tự đi về. Nhưng đến chạng vạng, Uông Khiết lại tới lần nữa.

Lần này, anh ta không đến để gây sự, mà đến nói xin lỗi, còn mang tiền theo để bồi thường cho ông chủ.

Cơ mà, câu nói tiếp theo của Uông Khiết lại khiến ông chủ kia giật thót cả mình."

Viên cảnh sát trẻ nói tiếp: "Uông Khiết bảo là hôm qua mình vui chơi khá hào hứng, thế nên vô cùng cảm ơn ông chủ đã gọi nhiều người chơi thú vị đến để chung vui với anh ấy như vậy. Chỉ có điều, lúc đang trải nghiệm dịch vụ thì đầu óc của anh ta còn mê man nên không thể nhớ tên và phương thức liên lạc của mấy người kia. Quá đáng tiếc! Thế nên, anh ta hỏi xem ông chủ có giữ số điện thoại của bọn họ hay không."

"Ông chủ sững sờ cả buổi mới phản ứng lại được. Ông giải thích rằng, hôm qua ông không cung cấp bất cứ dịch vụ nào cho anh ta cả. Hôm qua, anh khá say, vừa tới không được bao lâu là ngủ mất. Mà thế thì làm sao cùng mấy người khác trải nghiệm dịch vụ được đây?

Chẳng những thế, dù anh ta có tỉnh rượu thì cũng đã quá nửa đêm rồi, làm sao còn khách hàng nào ở lại được?

Nghe ông chủ bảo thế, Uông Khiết cũng bất ngờ. Anh ta nói rằng, mình nhớ rõ là mình cùng một nhóm người chơi đùa rất vui vẻ, ngay bên trong một căn phòng không quá lớn. Lúc đó, dù vẫn còn hơi mê man nhưng anh có thể khẳng định là bản thân không hề nhớ lầm!

Ông chủ cũng hơi ngượng ngùng, hỏi xem anh ta có nằm mơ hay không? Liệu rằng những chuyện đó đều là những thứ xảy ra trong mộng hay không? Ông ta còn tìm một cái cớ để Uông Khiết hạ bậc thang, bảo là bản thân ông cũng từng say xỉn, hôm sau tỉnh rượu thì cũng quên mất khá nhiều chuyện hôm trước. Đây là trường hợp rất bình thường, bảo anh ta đừng để trong lòng.

Nhưng Uông Khiết lại nhấn mạnh rằng, đó chắc chắn không phải là nằm mơ. Anh ta còn nhờ ông chủ gọi nhân viên của câu lạc bộ đến.

Ông chủ hết cách, đành phải gọi nhân viên trực ca đêm qua đến. Dựa theo lời nói của người nhân viên, cứ cách một đoạn thời gian là cậu ta sẽ đến trông chừng Uông Khiết một lần.

Nhưng khi thấy Uông Khiết cứ trượt khỏi ghế vài lần, cậu ta bèn tự ý dìu Uông Khiết vào một căn phòng VỊP gần đó. Thấy không có ai bên trong, câu ấv bèn để Liêna Khiết nằm lai nahÌ naøØi vừa không ai quấy rầvy va không gây ảnh hưởng đến người khác.

Sau đó, cậu nhân viên kia bèn ra phía sau quầy bar nằm ngủ. Đến khi thức dậy, cậu ấy mơ màng nhìn sang căn phòng VIP kia thì thấy không ai ở đó cả. Cậu ấy tự thừa nhận là Uông Khiết đã tỉnh rượu rồi tự bỏ đi về, thế nên cũng không đi sang kiểm tra. Cuối cùng, người nhân viên ấy bèn kiểm tra lại thời gian. Vào khung giờ đó thì khách khứa cũng về hết rồi; cậu ấy dọn dẹp nhanh gọn một hồi rồi đóng cửa câu lạc bộ, về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng Uông Khiết lại kể rằng, bản thân anh ấy giật mình tỉnh giấc vì những âm thanh nói chuyện xung quanh. Khi đó, anh ta thấy có một đám người ngồi vòng quanh trong phòng. Tiếp theo, có người đẩy anh ta, bảo anh ta gia nhập rồi cùng nhau chơi đùa."

"Khoan đã." Giang Thành ngắt lời: "Đây là câu lạc bộ chuyên phục vụ cho thể loại gì?" Nghe hồi lâu, hắn vẫn chưa nhận được bất cứ một thông tin cụ thể nào.

"À... là. . là... Một câu lạc bộ chuyên về kịch bản sát nhân." Viên cảnh sát trẻ tuổi đáp: "Hiện nay, loại hình câu lạc bộ thế này khá nhiều, rất hấp dẫn với giới trẻ. Một đám người xa lạ chẳng quen biết gì nhau sẽ cùng tập trung lại, sau đó ông chủ sẽ cung cấp một bộ kịch bản - mỗi một người chơi sẽ sắm vai một nhân vật trong kịch bản ấy, tựa như game nhập vai vậy. Sau đó, căn cứ vào những manh mối mà bản thân tìm ra trong kịch bản, các người chơi sẽ suy luận ra toàn bộ câu chuyện, điều tra ra chân tướng, tìm ra hung thủ..."

Tựa như lo rằng một số người đứng tuổi không hiểu rõ, viên cảnh sát trẻ tuổi giải thích khá kỹ càng.

"Uông Khiết kể lại là anh ta mơ màng tình lại thì nhìn thấy một nhóm người, mà mấy người đó đang chơi một trò kịch bản sát nhân bên trong căn phòng ấy ư?" Chu Đồng trịnh trọng lặp lại từng chữ một, tựa như muốn xác nhận lại thông tin ấy lần nữa.

"Vâng ạ. Uông Khiết... Anh ta nói thế đấy ạ." Kể đến đây, viên cảnh sát trẻ cũng hơi khẩn trương.

"Cậu nói tiếp đi." Giang Thành nhìn cậu ta, trấn an một câu: "Đừng gấp gáp. Chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết về những gì mà cậu biết, vậy là được."

"Thấy Uông Khiết vẫn luôn nhấn mạnh là mình không nằm mơ, mọi thứ đều là thật, ông chủ cũng bực mình dần. Ông cảm giác rằng, đây là do Uông Khiết có ý đồ gì đó, định lừa gạt tiền của ông ta hay sao?

Đừng thấy Uông Khiết nói êm tai như thế, nhưng ngộ nhỡ một khi ông chủ nhận tiền của anh ta, vậy cũng đồng ngHĩa với việc ông thừa nhận đêm đó sẽ..."
Bình Luận (0)
Comment