Chương 833: Cánh cửa gỗ
Chương 833: Cánh cửa gỗChương 833: Cánh cửa gỗ
"Căn phòng kia nằm ở góc trong cùng của hành lang, vị trí rất hẻo lánh, cửa đóng kín; trên mặt cửa còn treo một ổ khóa to, chứng tỏ lớp cửa ấy đã lâu không được mở rồi." Viên cảnh sát trẻ nói.
Giang Thành và cả nhóm chờ một hồi, nhưng không thấy viên cảnh sát trẻ tuổi nói tiếp: "Rồi sao nữa?" Hòe Dật không thể không hối thúc.
"Hết rồi." Viên cảnh sát trẻ tuổi hơi ngượng ngùng,"Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi. Muốn rõ chỉ tiết, vậy các anh phải hỏi mấy anh em đi trinh sát hiện trường rồi."
"Ai đi trinh sát hiện trường?" Ngô Bân hỏi.
Viên sĩ quan trẻ lập tức đáp: "Là Tổ 6 ạ."
"Gọi điện thoại cho họ, bảo họ điều tra chỉ tiết, sau đó tổng hợp thông tin rồi gửi về đây, càng sớm càng tốt." Đội trưởng Trương nghiêm túc ra lệnh.
"Không cần đâu." Nhìn về phía viên cảnh sát trẻ tuổi, Hạ Cường nói: "Câu lạc bộ đó ở đâu, cậu có biết không?"
"Số 140, phố Trung Sơn." Viên cảnh sát trẻ đáp.
Hạ Cường gật đầu, sau đó quay sang Ngô Bân và đội trưởng Trương rồi vội vàng nói: "Đội trưởng Ngô, đội trưởng Trương! Chúng tôi muốn đến đó điều tra; các anh có thể hỗ trợ một chút không?"
"Đương nhiên rồi." Ngô Bân xoay người, lập tức chỉ thị cho viên cảnh sát trẻ chuẩn bị một chiếc xe đưa đội trưởng Hạ và nhóm của anh ta đến đó. Đồng thời, anh ta còn đặc biệt dặn dò bọn họ phải hợp tác với đội trưởng Hạ và nhóm của anh ta trong quá trình công tác.
Đội cảnh sát này có tính chấp hành rất mạnh. Khoảng nửa tiếng sau, cả nhóm đã đứng trước một câu lạc bộ nọ. Giang Thành bèn ngẩng đầu, nhìn lên tấm bảng quảng cáo được treo bên ngoài nơi này.
Đó là 5 ký tự được viết theo lối cổ, ghi là Mộng La Thôi Lý Quán. Xem ra, đây chính là tên của câu lạc bộ này.
Biển quảng cáo có nền đen chữ trắng. Sau khi nhìn vào một hồi lâu, thứ ấy thực sự mang đến một cảm giác hơi rợn người, tựa như người ta đang nhìn vào một bức di ảnh đen trắng vậy.
Sau khi tiến vào, không gian bên trong còn lớn hơn dự kiến. Nơi đây có phong cách trang trí khá ổn; bên trong có vài hành lang riêng biệt; hai bên hành lang là những căn phòng đã được thiết kế kỹ càng. thì dán một vài tấm decal bằng giấy to, tựa như poster phim. Viên cảnh sát trẻ dẫn bọn họ đến đây cũng không quên mở lời giới thiệu tình hình chung, bảo rằng mỗi một căn phòng ở đây chính là một chủ đề chơi riêng biệt, được ông chủ câu lạc bộ thiết kế kỹ càng. Mà đối ứng với chúng chính là cốt truyện của từng vở kịch, có như thế mới tạo cảm giác nhập vai chân thực cho người chơi.
Đếm sơ qua, trong đây cũng có ít nhất là hơn 20 căn phòng. Với loại hình câu lạc bộ thế này, đây cũng kể như là quy mô khá lớn rồi.
Từ mấy căn phòng gần đó, thỉnh thoảng còn có âm thanh vọng ra. Nhờ đó mới thấy, câu lạc bộ này làm ăn khá ổn; một vài căn phòng đang có khách chơi trò chơi bên trong.
Không phải chờ quá lâu, một người đàn ông mặt ủ mày chau bị gọi đến. Sau khi giới thiệu, hóa ra đây chính là ông chủ của câu lạc bộ game kịch bản sát nhân này.
"Tôi... Tôi không biết gì cả. Tôi đã nói tất cả những gì mình biết cho các người nghe rồi." Hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, ông chủ tỏ vẻ oan ức bảo: "Cái người mà các anh nói, cái gã tên Uông Khiết ấy, chuyện cậu ta tử vong không có liên quan gì đến câu lạc bộ của tôi hết."
"Làm thế nào mà ah biết Uông Khiết đã tử vong?" Giang Thành hỏi, vì nếu sắp xếp theo quỹ tích thời gian thì Uông Khiết tử vong vào lúc nửa đêm, cách thời điểm hiện tại chưa đến 12 tiếng đồng hồ nữa. Là ai nói cho ông ta nghe chuyện này?
Ông chủ sầu khổ đáp: "Tôi nghe đồng nghiệp của Uông Khiết tiết lộ cho."
"Các người rất thân thiết nhau à? Xảy ra chuyện như vậy, mà bọn họ cũng thông báo riêng cho anh sao?" Hạ Cường chất vấn bằng giọng điệu khá kỳ quái; anh ta nhìn chằm chằm vào ông chủ nọ, khiến ông không dám ngẩng đầu lên.
"Vâng... Đúng vậy. Tôi cũng khá thân với họ. Bọn họ... là khách hàng thân thiết ở câu lạc bộ của tôi. Tôi cũng vừa biết tin này vào trưa nay." Ông chủ giải thích.
"Căn phòng kia ở đâu?" Giang Thành hỏi.
"Dọc theo hành lang này, đi tới cuối cùng, vừa quẹo một thoáng là thấy ngay." Ông chủ chỉ vào hành lang phía sau bọn họ.
Giang Thành nhìn vào dãy hành lang tối tăm, sau đó híp mắt lại rồi nhìn thẳng vào mắt của ông chủ. Hai ánh mắt chỉ vừa chạm nhau, ông chủ lập tức né sang hướng khác, chẳng rõ là vì sợ sệt, hay có chuyện còn giấu t†trond lòng. "Phiền anh dẫn chúng tôi đi xem thử." Giang Thành mở lời lịch thiệp.
Nghe vậy, ông chủ biến sắc, nhưng rốt cuộc vẫn giả vờ điềm tĩnh đáp: "Có gì để xem đâu. Đó chỉ là một căn phòng trống, bên trong chứa một vài món hỗn tạp mà thôi. Từ lâu rồi, chúng tôi cũng không quét dọn gì; cửa vẫn khóa kín, chẳng hề mở ra."
Chu Đồng nhanh chóng nói: "Nhưng theo những gì mà chúng tôi đã điều tra, thì Uông Khiết từng ghé sang căn phòng ấy, lại còn nghỉ ngơi bên trong đó nữa. Anh giải thích việc này thế nào?"
"Chuyện này... Đấy là do cậu ta uống say, nói năng bậy bạ. Làm sao mà cậu ta có thể đi vào được?" Nhìn tới nhìn lui, rõ ràng là tâm tình của ông chủ đây đã thay đổi. Ông ta siết chặt nắm đấm, cả gương mặt cũng ửng đỏ lên: "Cậu nói đi, cửa khóa kín rồi, thì anh ta làm cách nào để đi vào trong được chứ? Lời của một con ma men, các cậu cần quái gì mà tin?"
Càng nói, ông chủ càng kích động: "Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng làm ăn kinh doanh chân chính. Chẳng phải các người là cảnh sát à? Vốn dĩ các người phải bảo vệ quyền lợi cho tôi mới đúng chứ! Hôm nay, các người dẫn đội đông đúc đến đây như vậy, các người định làm gì? Ngộ nhỡ để khách hàng của tôi trông thấy, thì tôi phải làm sao đây?
Tôi đã làm gì trái pháp luật sao? Các cậu nói rõ đi chứ! Uông Khiết chính là một tên say xỉn; cậu ấy chỉ ngủ ở chỗ tôi có một đêm, gặp một cơn ác mộng. Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, cậu ta đã tử vong; chuyện đó làm quái gì mà dính dáng đến tôi nữa chứ?" Ông chủ run rẩy cả người, trông cứ như sắp sửa mất bình tĩnh vì nóng giận vậy.
Nhưng nhóm người Giang Thành cũng không nghĩ thế. Biểu hiện của ông ta như vậy, trái lại càng đầy dấu vết bất thường. Xem ra, ông chủ này ắt hẳn có biết được một vài thông tin nào đó.
Giang Thành quyết định không câu kéo với ông chủ này lâu hơn nữa; hắn muốn đi xem thử căn phòng kia.
Viên cảnh sát bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông chu này, thế nên dĩ nhiên cũng nhận ra điểm khác lạ của ông ta. Ngay lập tức, cậu ấy bèn quay sang Giang Thành, bảo: "Ông chủ nói là không tìm ra chìa khóa của căn phòng kia, thế nên giờ không mở ra được. Phải chờ ông ta tìm ra chiếc chìa khóa ấy thì mới tính tiếp."
"Là dạng cửa chống trộm à?" Giang Thành hỏi.
"Không đâu, chỉ là dạng cửa gỗ thông thường mà thôi." Viên cảnh sát bổ sung, sau đó ra dấu với Giang Thành nhìn về phía một căn phòng bên tay phải: "Nó giống với cửa phòng này đây."
"1⁄2 dỗ " Giang Thành aÂt dù: "Vâv ứ nhá cửa mà vào" Nghe thế, ông chủ sững sờ hẳn. Vốn dĩ thấy nhóm Giang Thành đi cùng với cảnh sát đến đây, ông ta còn tưởng bọn hắn cũng là cảnh sát: "Này này này, các người định làm gì? Các người là cảnh sát, không thể nào..."
Không chờ ông chủ càu nhàu thêm câu nào, Giang Thành đã nháy mắt nhẹ. Vừa thấy thế, tên mập và Hòe Dật lập tức bước về phía trước, cực kỳ "dịu dạng" bịt kín miệng ông chủ lại, sau đó lôi ông ta đi dọc theo hành lang mà ông ta từng chỉ.
"Tôi không phải cảnh sát; tôi chỉ là một người qua đường thảnh thơi mà thôi." Vừa đi, Giang Thành vừa giở giọng an ủi ông chủ trong trạng thái bị lôi đi như thế.
Đứng ở bên cạnh, viên cảnh sát trẻ không thể không bối rối. Dù sao đi nữa, trong bộ đồng phục thế này thì bọn họ thực sự quá tù túng rồi. Trong khi đó, Giang Thành lại không có quá nhiều sự kiểm kẹp như vậy.
Hạ Cường xoay đầu về phía viên cảnh sát trẻ tuổi đang bối rối, gật đầu với cậu ta một cái: "Người anh em, không cần đi theo chúng tôi. Chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện."
Nói xong, anh ta cũng không chờ cậu đáp lại, mà thẳng thừng dẫn nhóm Chu Đồng, Phong Kiệt đi theo. Lúc này, có lẽ do sự cố hốt hoảng ban nãy mà Lâm Mục Vãn trông càng lúc càng yếu, chỉ có thể dựa sát bên cạnh Lâm Mục Vân. Xem ra, cô rất ỷ lại người anh trai này.
Viên cảnh sát trẻ cảm giác nhóm người này rất kỳ quái. Nhưng vì lời dặn dò của đội trưởng Ngô, cậu ta bèn từ bỏ ý định rình rập bám theo.