Chương 834: Ông chủ cũ
Chương 834: Ông chủ cũChương 834: Ông chủ cũ
"Chính là cánh cửa này ư?" Nhìn cánh cửa phổ thông chẳng có gì lạ trước mắt, từ trong ánh mắt của nhóm người Giang Thành lộ ra một dấu vết rất khác lạ.
Cửa đóng chặt, trên ván cửa còn treo một ổ khóa màu đen, tạo nên cảm giác rằng cánh cửa này đã lâu lắm rồi chưa bao giờ được mở ra.
Như đã từng nói, căn phòng này có vị trí khá hẻo lánh, kiểu nếu không cố ý tìm thì sẽ không bao giờ mò được đường đến địa điểm này vậy.
Không như những căn phòng khác, khu vực phía trước căn phòng này chẳng có bày trí gì cả. Giang Thành tiến tới, nhìn chằm chằm vào vách tường trước khi đưa tay sờ thử.
Cảm giác thô ráp trên bàn tay nói cho hắn biết rằng, trên vách tường có khá nhiều vết xước mờ nhạt, như thể có người dùng móng tay mà cố cào bằng từng chút một.
Ngẫm lại, Giang Thành cũng hiểu. Có lẽ căn phòng này cũng từng là một khu vực chứa kịch bản riêng trước đây và trên tường cũng được dán poster hoặc biển bản quảng cáo vào.
Nhưng vì xảy ra một số vấn đề sau đó, mà những tấm poster hay các dụng cụ trang trí đều bị tháo xuống. Thậm chí, một vài góc cạnh khó xử lý cũng bị loại bỏ dần.
Mà ngay khoảnh khắc trông thấy cảnh cửa này, ánh mắt của ông chủ câu lạc bộ cũng thay đổi. Thái độ của ông ta không giống như lúc ban nãy nữa rồi, mà giọng nói cũng bao hàm chút ít ý vị cầu xin: "Các cậu... các cậu tuyệt đối không được mở cánh cửa này. Xin hãy tin tôi, căn phòng này chỉ được dùng như một căn nhà kho, chứa toàn đồ hỗn tạp mà thôi. Vào đó cũng vô ích, đây là mọi người đang lãng phí thời gian đấy."
Mấy câu nói này mang tính ám thị quá rõ rệt rồi. Đây chính là hình thức tiêu chuẩn trong mấy bộ phim kinh dị đấy. Tuyệt đối không được mở cánh cửa đó - chính là bắt buộc phải mở cánh cửa đó ra. Dĩ nhiên, nhóm người Giang Thành cũng sẽ làm như vậy.
"Bên trong căn phòng này từng xảy ra chuyện gì à?" Giang Thành quay đầu, nhìn về phía ông chủ. Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước, lại còn bao hàm thêm một chút ý tứ thân thiện, hòa ái.
"Tôi đã nói rồi, bên trong chắn chắn..."
Vừa giãy giụa, vừa biện giải, nhưng khi ông chủ còn chưa nói xong thì Giang Thành nghiêng đầu sang một bên, nói với tên mập và Hòe Dật: "Lát nhé. Nếu đây chỉ là một căn nhà kho phổ thông, vậy chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Vừa nghe thế, ông chủ tím tái cả mặt. Anh ta không hề biết gì về thân phận của nhóm người Giang Thành, vốn dĩ còn tưởng họ là cảnh sát, nhưng giờ nhìn lại thì rõ ràng là không phải.
Không những thế, ông chủ có một cảm giác rất kỳ quái. Dù họ có làm gì với mình lúc này, thì cảnh sát bên ngoài cũng đều giả điếc làm ngơ.
"Đừng mà!" Ông chủ la lên: "Mọi người đừng làm như vậy! Tôi sẽ kiện các người!"
Giang Thành lùi lại vài bước, giả vờ mình chuẩn bị tông cửa, sau đó quay sang tên mập và Hòe Dật: "Các anh sẵn sàng nhé. Cửa vừa mở, thì cứ đẩy ông chủ vào, rồi nhớ kỹ là phải đóng kín cửa lại nhé."
"Ok, bác sĩ!" Tên mập tỏ vẻ mình rất dữ tợn; mà cùng với dáng người to béo của anh ta, vừa trông qua thì cũng thực sự là khá hung dữ.
"Anh nhanh tay lên, bác sĩ." Hòe Dật cũng giả vờ phụ họa bên cạnh.
Thấy ông chủ la lối đáng thương, Lâm Mục Vấn cảm giác không nỡ, định đi lên nói giúp ông ta vài câu. Tuy nhiên, Lâm Mục Vân kéo tay cô lại, sau đó lắc đầu, khẽ bảo: "Chúng ta đã không giúp được gì, vậy thì đừng mang thêm phiền phức."
Thấy ánh mắt của em gái ảm đạm dần, Lâm Mục Vân sờ đầu cô, cười nói: "Anh không giúp được gì, nhưng Mục Vẫn thì khác anh mà. Em đã giúp được anh Giang Thành, em mạnh hơn anh trai nhiều. Nói xong, anh ta còn nháy mắt với Lâm Mục Vãn, đùa giỡn một câu: "Mục Vãn lớn rồi, mấy câu mà em ghi trong sổ... Là thật hay giả, cả anh cũng không nhận ra."
Không ngờ anh mình nói thế, Lâm Mục Vấn với ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh thì giờ lại nhíu chặt mày, sau đó bèn lấy sổ tay ra, viết cực nhanh. Sau đó, cô vung lên, hờn giận lật sổ ra cho anh trai mình đọc.
"Em không thích anh ta! Anh trai ưu tú hơn anh ấy cả vạn lần!" Nét chữ trong quyển vở rất thanh tú, không khác gì với cô gái vừa dễ thương, vừa mạnh mẽ này.
Mà cùng lúc này, ông chủ cũng đã tuyệt vọng sau những màn hù dọa, gạt gẫm của bộ ba Giang Thành, tên mập và Hòe Dật. Anh ta co quắp ngã xuống, run rẩy cả người.
Nhìn ông chủ ngã trên mặt đất, tuy Hạ Cường cảm giác hành vi của nhóm Giang Thành hơi bất ổn, nhưng anh ta vẫn là người biết phân rõ nặng nhẹ.
Điều mà anh ta muốn chính là bảo đảm an toàn cho anh em nhà họ "Hiện tại mới chịu đồng ý à?" Giang Thành gật gù, sau đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt ông chủ: "Tốt lắm! Tôi muốn nghe, đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Không những thế, đã có chuyện gì xảy ra với căn phòng này?"
"Uông Khiết... Uông Khiết đã bị thứ bên trong căn phòng này ám đấy. Vì thế mà cậu ta mới chết. Mọi chuyện không liên quan gì đến tôi cả. Tôi không phải là hung thủ giết người." Ông chủ khóc lóc inh ỏi: "Là thứ bên trong, chính là thứ bên trong giết cậu ấy!"
"Trong này có thứ gì?" Giang Thành truy hỏi.
Ông chủ lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, bên trong căn phòng này có gì đó rất kỳ quái. Vì thế... Vì thế, nó mới bị khóa lại, không để bất cứ một ai bước vào. Không dối gì các cậu, tôi cũng không có chìa khóa để mở căn phòng này ra. Mà tôi cũng không muốn có!"
"Anh cũng không có chìa khóa mở ra căn phòng này à? Tại sao lại như thế?" Hạ Cường nhận ra điểm khó hiểu trong câu nói của ông chủ.
"Vốn dĩ, cánh cửa này đâu phải do tôi khóa đâu. Chính là do ông chủ cũ của câu lạc bộ này khóa lại đấy!" Thở hổn hển, anh ta nói tiếp: "Tôi thuê lại câu lạc bộ này từ tay ông ta, nói chung là khá hời."
"Vậy ông chủ cũ kia đâu rồi?" Chu Đồng hỏi dò.
Dừng lời một chút, ông chủ cúi đầu, nhăn nhó mặt mày: "Anh ta chết rồi. Sau khi sang nhượng lại câu lạc bộ này cho tôi, anh ta lên máy bay rời khỏi thành phố này, về phần đi đâu thì tôi không biết. Và rất lâu sau đó, tôi mới hay tin từ một người khác, là anh ta đã qua đời."