Chương 835: Người quản trò
Chương 835: Người quản tròChương 835: Người quản trò
"Tôi có hỏi nguyên nhân, nhưng anh ta không nói. Anh ta chỉ bảo rằng, tôi cần phải làm theo!"
"Bên trong căn phòng này cũng từng là một căn phòng có kịch bản trò chơi, đúng không?" Nghiêng đầu liếc về phía căn phòng, Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy." Ông chủ đáp.
"Tên gì thế anh?"
"Đêm mưa... Gã sát nhân đêm mưa." Ông chủ run rẩy trả lời.
Khi nghe đến cái tên này, ai nấy đều mơ hồ cảm giác có một luồng hơi lạnh phả đến, tựa như nó lan tràn ra từ khe cửa của căn phòng ấy vậy. Thậm chí, tên mập còn đột ngột run lập cập cả người.
"Gã sát nhân đêm mưa..." Hạ Cường nhíu chặt mày, vô thức lặp lại.
Tựa như cảm giác được nhóm người Giang Thành xuất hiện tâm tình sợ hãi, ông chủ lập tức gấp gáp bảo: "Căn phòng này thực sự có vấn đề, tôi không hề lừa các cậu. Có lẽ các cậu không hiểu, đúng thật là có những thứ mà không thể dùng lẽ thường để giải thích được đâu. Uông Khiết, kể cả ông chủ từng sang nhượng lại câu lạc bộ này cho tôi, bọn họ... Bọn họ rõ ràng là bị thứ kia ám vào, mới bị giết như thế!"
Nhìn chằm chằm cửa phòng, Giang Thành cũng không còn dự định mở cửa đi vào như trước nữa.
Tuy tiến vào có lẽ sẽ không lập tức kích hoạt cơ chế quỷ giết người - bị đưa vào không gian đêm mưa kia, nhưng ít ra thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hắn định động viên ông chủ vài câu, nhưng ông chủ lại cực kỳ sợ hãi đám người Giang Thành. Không chờ Giang Thành mở miệng, ông ta đã hoảng hồn né tránh khỏi ánh mắt của hắn rồi.
Lần này, chính là hai anh em Lân Mục Vân, Lâm Mục Vãn đứng ra nói chuyện. Bọn họ dẫn ông chủ đến một vị trí khá yên tĩnh, nơi có một chiếc ghế sô-pha ở góc ngoặt hành lang.
Hai anh em này đều có tính tình ôn hòa, không hề kiêu căng, mang theo một khí chất khác biệt hẳn với nhóm người Giang Thành hay Hạ Cường - những kẻ đã liên tục vào sinh ra tử trong những nhiệm vụ chết người kia.
Qua quá trình an ủi của cả hai, rốt cuộc ông chủ cũng bình tĩnh lại.
Chọn đúng thời cơ, Hạ Cường bèn tiến tới, ngồi cạnh ông chủ rồi hỏi: "Vào cái lần cuối cùng mà Uông Khiết đến đây, rốt cuộc là đã có chuyện gì "Thì chính là... Chính là chuyện mà tôi từng kể rồi đấy. Cậu ta uống say, đến đây phá làng phá xóm; chính tôi là người đưa cậu ấy đến vị trí yên tĩnh để nghỉ ngơi. Nhưng sau đó, không rõ làm sao mà cậu ấy lại tiến vào bên trong căn phòng này." Quay đầu nhìn về hướng cửa phòng, ông chủ tỏ vẻ khác thường ra mặt - đó không chỉ là cảm xúc sợ hãi, mà còn bao hàm cả nghỉ hoặc: "Cửa rõ ràng là bị khóa kín rồi cơ mà, nhưng cậu ấy... Rốt cuộc thì cậu ấy vào bằng cách nào?"
Trong nhiệm vụ, đa phần là sẽ có một ít tình tiết khó mà giải thích nổi. Giang Thành gặp mãi thành quen; đối với bọn hắn, chỉ tiết quan trọng hơn chính là chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bước vào căn phòng kia.
"Uông Khiến bảo rằng, cậu ấy ngủ gục bên trong, sau đó bị đánh thức trong trạng thái mơ mơ màng màng. Lúc mở mắt ra, cậu ta thấy có khá nhiều người ngồi xung quanh; bọn họ lôi kéo cậu ấy, rủ rê cậu ấy cùng chơi một màn kịch bản sát nhân.
Uông Khiết còn nói, cậu ta chơi rất hào hứng, thế nên muốn hỏi xin tôi phương thức liên lạc của nhóm người kia."
Nói đến đây, ông chủ hoảng sợ ra mặt.
Chỉ cần đặt bản thân vào hoàn cảnh của Uông Khiết mà suy nghĩ, là sẽ biết cảnh tượng khi ấy quái dị đến mức nào.
"Vậy anh không nhắc nhở Uông Khiết về những thông tin kỳ quái liên quan đến căn phòng kia à?" Hạ Cường hỏi; giọng điệu của anh cũng rất bình tĩnh, tựa như không phải hỏi tra khẩu cung, mà chỉ là tìm tòi chứng cứ.
"Dĩ nhiên là tôi có nhắc nhở cậu ấy chứ. Tuy cậu ấy không phải khách hàng ruột của tôi, nhưng tôi vẫn còn là một người có lương tâm cơ mà." Dường như ông chủ rất bận tâm chỉ tiết này.
Nói đến đây, anh ta lại thở dài: "Nhưng các cậu cũng hiểu mà, làm sao tôi giải thích cặn kẽ mấy vấn đề như vậy? Tôi chỉ mới ướm lời với cậu ta, cậu ta đã mắng tôi bị tâm thần. Còn bảo tôi đang lừa cậu ấy, thấy cậu ấy say xỉn nên không muốn tiếp đón cậu ấy...
Về sau, tôi liên hệ các đồng nghiệp của Uông Khiết để hỏi xin số điện thoại của cậu ta, định gọi điện bảo cậu ấy nên sớm đi chùa miếu giải hạn đi. Thà rằng tin là có, chứ đừng nghĩ là không. Tuy nhiên, cậu ta cũng chặn luôn cả số điện thoại của tôi." Ông chủ nói tiếp: "Cuối cùng, tôi chỉ có thể liên hệ đến các đồng nghiệp của cậu ấy, thỉnh thoảng hỏi thăm xem cậu ấy có ổn không."
Nghe đến đây, Hạ Cường khẽ gật đầu. Tất cả những gì mà ông chủ nói gần như trùng khớp với những gì mà viên cảnh sát trẻ đã cung cấp trong quãng đường chạy xe đến đây. Cũng do tình huống khác thường này mới khiến bên cảnh sát chú ý đến, rồi cuối cùng mới điều tra đến trên đầu ông chủ đây này.
Trầm ngâm một hồi, Giang Thành nhìn về phía ông chủ đang ngồi trên sô-pha, mở lời: "Kẻ gặp nạn trong căn phòng ấy không chỉ có hai người là ông chủ và cậu Uông Khiết kia."
Đây là một sự thật rất dễ đoán ra. Nếu chỉ mỗi một mình ông chủ cũ gặp tai nạn, thì ông chủ hiện tại này cũng sẽ không sốt sắng đến vậy, cơ bản là sẽ cho rằng đây là một chuyện trùng hợp mà thôi. Nhưng khi trông thấy thái độ của anh ta đối với "Uông Khiết", hiển nhiên là ai nấy đều có thể đoán ra được bên trong căn phòng kia có gì đó quái dị rồi.
Ông chủ câu lạc bộ cũng không giấu diếm gì, vội gật gù rồi nói: "Cậu nói đúng. Nếu chỉ là đơn phương một, hai trường hợp, thì tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến phương diện kia."
"Vậy, trừ hai người bọn họ ra, thì còn ai gặp nạn nữa?" Hòe Dật hỏi ngay.
"Còn có... Còn có một DM của tôi; đó là một cô bé cực kỳ tốt tính." Ông chủ nói, nhưng khi nói xong thì bèn giải thích thêm vì sợ mọi người không hiểu: "DM là thuật ngữ riêng trong trò chơi thể loại kịch bản sát nhân của chúng tôi. Họ là những người quản trò, có tác dụng dẫn dắt từng người chơi tiến vào màn chơi. DM cũng là người giới thiệu bối cảnh của câu chuyện, phân phối chứng cứ, cung cấp phán đoán dành cho những kết quả suy luận của người chơi.
Nói chung, DM là một nhân vật then chốt trong cả trò kịch bản sát nhân này, không thể thiếu được."
Ông chủ giải thích tỉ mi.
"Lúc đó, tôi... Tôi đang ở một thành phố khác. Ngày hôm ấy, tôi có lên lịch nhận hàng, hàng gửi đến là một bộ kịch bản trò chơi mới. Do đó, tôi để con bé ấy phụ trách. Nhưng rốt cuộc... Rốt cuộc, mọi thứ đều đã sai lầm rồi! Tất cả đều sai lầm hết rồi!" Ông chủ dần kích động tâm tình, mà đôi mắt cũng bắt đầu sưng đỏ lên: "Vốn dĩ, kịch bản mà tôi đáng nhẽ sẽ được nhận từ bưu kiện kia đúng là một cuốn kịch bản đàng hoàng, được đóng gói bọc hộp thật đấy. Xế chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của cô DM kia. Con bé bảo rằng, bên câu lạc bộ đã nhận được kịch bản rồi. Hiện tại, cô bé sẽ tập quen dần với bộ kịch bản ấy, tranh thủ thời gian để có thể nhanh chóng trình làng phần nội dung mới này với khách hàng. Lúc đó, tôi còn nghe ra được cô ta lầm bầm lầu bầu vài câu bực dọc nào đó, mà giọng điệu cũng rất kỳ quái, nhưng vì bản thân đang bận nói chuyện làm ăn nên cũng không quá để tâm, thế là cúp máy ngay. Ông chủ đột nhiên ngẩng đầu, còn mu bàn tay của anh ta hằn lên từng đường gân xanh: "Buổi tối hôm đó, khi trở về khách sạn, tôi lại nhận được một cuộc gọi khác, chính là từ cửa tiệm chuyên cung cấp kịch bản cho câu lạc bộ của chúng tôi.
Giọng điệu của anh ta rất gấp gáp, liên tục ngỏ lời xin lỗi tôi. Anh ta bảo, bọn họ không thể nào gửi kịch bản mới cho tôi kịp thời hạn, cần phải chờ thêm vài ngày nữa.
Vì đã uống một ít rượu, đầu óc của tôi cũng hơi lú lẫn. Đầu tiên, tôi còn chưa kịp nhảy số gì, chỉ xã giao đối đáp vài câu rồi bảo anh ta cứ làm nhanh lên, cuối cùng thì cúp máy.
Nhưng khoảng 10 phút sau, trong lúc đang nằm trên giường thì tôi đột ngột giật thót cả mình. Có gì đó sai sai! Hồi chiều nay, DM đã bảo là kịch bản giao đến nơi rồi mà? Chẳng những thế, còn đúng ngay cái kịch bản mà tôi đặt trước đây này!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức bật dậy khỏi giường. Không chờ tôi gọi điện đi, bên cửa hàng cung cấp kịch bản kia đã gọi lại cho tôi, giải thích với tôi là phần kịch bản mới ấy đã được chuẩn bị kỹ càng hết rồi, nhưng để mà gửi đến tận câu lạc bộ của tôi thì phải mất vài ngày, bảo tôi không nên gấp gáp.
Tiếp theo, anh ta ấp úng nói với tôi rằng, chuyến này thực sự là bó tay rồi. Không phải bọn họ muốn thất hứa, mà vì nhân viên đi giao kịch bản kia gặp tai nạn giao thông giữa đường. Hiện tại, gã nhân viên đó còn đang nằm bệnh viện cấp cứu đây."