Chương 836: Hơi thở
Chương 836: Hơi thởChương 836: Hơi thở
"Sau khi cúp máy, tôi cứ thấy bàng hoàng cả người." Ông chủ liếm nhẹ bờ môi trắng bệch: "Theo lời bọn họ, người đi giao kịch bản đã gặp tai nạn giao thông trên đường. Vì lẽ đó, kịch bản vốn dĩ không thể nào được giao đến nơi nhận. Nhưng mà, DM đã nói với tôi là cô ấy đã nhận được rồi. Vậy, chuyện gì đã xảy ra? Là ai đưa kịch bản cho cô ấy?"
"Sau khi tỉnh táo lại, tôi bèn gọi điện thoại cho DM. Khi đó, tôi đã nhận ra là có gì đó không ổn rồi, nhưng cũng không dám nói ngay cho cô bé rõ vì sợ con bé sợ hãi.
Chỉ vừa tán gẫu được vài câu trong điện thoại, DM đã bắt đầu hạ giọng càu nhàu giận dỗi, bảo là phần kịch bản này quá đặc biệt rồi, rằng tại sao tôi không báo trước cho con bé, để con bé còn chuẩn bị tâm lý nữa chứt
Tôi có đè ép cơn hoảng sợ trong lòng xuống, dùng giọng điệu đùa giỡn để hỏi con bé xem, bộ kịch bản này có tên là gì. Cô bé DM ấy bảo rằng... bảo rằng..." Nói đến đây, ông chủ tím tái cả mặt, còn đôi mắt như thể sắp lồi ra ngoài.
"Gã sát nhân đêm mưa." Giang Thành nhẹ giọng nói.
Nghe thế, ông chủ run rẩy cả người. Tiếp theo, ông gật mạnh: "Đúng vậy! Chính là... Chính là cái tên này. Nhưng phần kịch bản mà tôi đặt hàng vốn dĩ không phải là nội dung này. Tên đúng của nó đáng nhẽ phải là Mùa hè chói chang. Tôi nhớ rất rõ ràng mà!"
"Ai là người giao kịch bản đến?" Hạ Cường ngồi cạnh ông chủ, dõi đôi mắt bình tĩnh mà nhìn anh ta. Khí chất đặc biệt của Hạ Cường cũng phần nào xua tan đi nỗi sợ.
Ông chủ cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nhớ lại: "Tôi cũng có hỏi qua DM, nhưng con bé bảo là mình không gặp được người giao kịch bản. Con bé chỉ nhận được một mẩu tin nhắn, bảo là kịch bản đã giao đến nơi rồi, đặt tại căn phòng số 19."
"Căn phòng ấy chính là phòng số 19 đấy." Nhìn về phía căn phòng với cánh cửa khóa chặt kia, ông chủ hạ giọng cho biết.
"Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như đầu mình võ toang ra rồi. Bởi vì căn phòng số 19 kia đang được khóa kín lại, làm sao có thể vào bên trong được chứ? Mà trước đó, tôi cũng đã can dặn nhân viên của mình rồi, kêu bọn họ đừng có rãnh rỗi sinh nông nỗi rồi lảng vảng đến gần căn phòng ấy. Cơ mà..."
Dư/ờng như nhớ đến mêt nhần ký ức đau khổ nào đá. âng chủ vôi thở dài, chẳng nói nên lời.
"Xem ra, cô bé DM kia của ông cũng đã tiến vào căn phòng ấy, rồi gặp nạn tương tự." Giang Thành vẫn bình tĩnh như cũ.
Ông chủ gật gù: "Cũng đại loại thế. Dựa theo mẩu tin nhắn kia, con bé DM đã đi tới căn phòng số 19. Ấy thế mà, con bé bảo rằng, cửa phòng khi đó là đang khép hờ, cũng chẳng thấy ổ khóa đâu cả. Bên trong tương đối tối tăm, nhưng từ một vị trí nào đó cũng còn chút ánh sáng.
Con bé đẩy cửa ra, bên trong có 2 cái bàn khá to. Loại bàn được thiết kế kiểu khá dài ấy, để cho các người chơi có thể ngồi quây quần cùng nhau.
Trên bàn có một chiếc đèn bàn, mà bên ngoài chiếc đèn bàn thì có một cái chụp đèn màu xanh lục đang hắt ra một vầng sáng xanh heo hút giữa không gian tối tăm này.
Cảnh tượng bên trong căn phòng được bố trí cực kỳ tài tình, tạo dựng nên một bầu không khí rất rùng rợn. Khi đó, DM của tôi rất tò mò, còn tưởng rằng đây là do tôi cố ý thiêt kế như thế này nữa.
Phần kịch bản kia được đặt trong một chiếc hộp, mà chiếc hộp ấy cũng nằm trên mặt bàn. Thế là, con bé cũng tò mò, bước tới mở chiếc hộp ấy ra..."
Ông chủ còn chưa nói xong, Giang Thành đột nhiên chen lời vào: "Chiếc hộp ấy trông thế nào?"
Theo trí nhớ của Giang Thành, cách đây không lâu, hắn cũng từng nhận được một chiếc hộp. Trên chiếc xe buýt kỳ quái kia, có một cậu bé trong dáng dấp học sinh trung học từng đưa cho hắn một chiếc hộp, nhờ hắn bảo quản giùm.
Cả giọng điệu và khoảnh khắc hỏi đột ngột của Giang Thành thế này khiến ông chủ sợ điếng người; nhưng sau khi định thần lại, ông chủ bèn cố gắng nhớ ra: "Khoảng... To khoảng chừa này... hộp vuông vức, tay nghề chế tác khá tốt. Tuy nhiên, cách phối màu không quá đẹp, là kiểu màu đen xám đấy, còn xen lẫn màu đỏ sậm như mau vậy. Nhìn một hồi lâu, mọi người sẽ cảm giác vô cùng áp lực."
"Mà trên hộp có đính kèm vài chữ, chính là Gã sát nhân đêm mưa." Ông chủ bổ sung.
Trong miền suy nghĩ dường như đã có thể nối liền mọi chỉ tiết, Giang Thành lập tức nhận ra rằng, đó chính là chiếc hộp mà cậu bé trên xe buýt kia đã giao cho hắn!
Hóa ra... Chiếc hộp ấy chứa đựng phần kịch bản trò chơi Gã sát nhân đêm mưa! kia từng nói rằng: "Em có một người bạn, cô ấy đã cá cược với em, nói rằng cô ấy nhất định có thể đánh bại em trong trò chơi, nhưng cô ấy đã thua, cô ấy rất sợ hãi..."
Nếu thua trong một ván game thông thường thì chẳng có gì phải sợ hãi cả. Nhưng nếu thua một ván game mà bị giết, vậy thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Không những thế, gần như Giang Thành đã có thể xác định được một chuyện "người bạn" theo lời cậu bé kia chính là "Uông Khiết".
Mà kinh khủng hơn nữa chính là, mỗi một người trong nhóm bọn họ đều sẽ có thể trở thành "Uông Khiết" nếu thỏa mãn một điều kiện nào đó!
Lúc xuống xe, hắn bước hụt chân. Chiếc hộp trong tay hắn mở toang ra. Một giây sau, một vầng sáng chói lòa hiện ra ngay trước mắt hắn, để rồi bao trùm lấy hắn ở khoảnh khắc tiếp theo.
Mà cũng từ thời điểm đó, kịch bản Gã sát nhân đêm mưa đã chính thức mở màn.
Hiện tại, nhóm bọn họ đang đứng ở một thế giới vĩ mô rộng lớn nằm bên trong phần kịch bản kia. Đồng thời, danh tính của bọn họ cũng chính là các nhân vật được thiết lập theo phân đoạn "trời vừa sáng" trong kịch bản.
Cẩn thận ngẫm lại, trạng thái lúc này cũng tương tự như khi rời khỏi xe buýt rồi đạp hụt chân vậy.
Vào một khung thời gian cố định mỗi đêm, kịch bản sẽ tái tạo lại tất cả những yếu tố bên trong thế giới kịch bản - ngoại trừ phần ký ức của những nhân tố ngoại lai, chính là nhóm người chơi bọn họ đây.
Đúng là một năng lực vô cùng đáng sợ. Điều này cũng khiến Giang Thành đổi mới cách nhìn đối với các Môn đồ cao cấp do Hạ Đàn dẫn đội.
Cảm giác được có khá nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Giang Thành vội nhìn sang, để rồi nhận ra Hạ Cường cũng đang quan sát mình với ánh mắt khó tả.
"Anh nói tiếp đi." Giang Thành phớt lờ cử chỉ ấy, nghiêng đầu đi, quay lại nhìn ông chủ.
Phải im lặng một lúc khá lâu, ông chủ mới nhìn chằm chằm vào bọn họ, ấp a ấp úng hỏi: "Các cậu... Rốt cuộc các cậu là ai?"
Theo ấn tượng của bản thân, những người này không hề giống cảnh sát. Bên phía cảnh sát sẽ không bao giờ rãnh rỗi đến mức đến đây ngồi nghe anh ta kể chuyện kinh dị thế này.
Mà xét theo vẻ mặt của đám người xung quanh, ông chủ có thể khẳng định rằna. hon ho đang vô ùng chăm chú lắng nahe câu chuvên Ủa âng. "Chúng tôi là người có thể giúp ông xử lý vấn đề bên trong căn phòng ấy." Hạ Cường dùng giọng điệu chắc nịch: "Nhưng tiền đề là, anh phải hợp tác với chúng tôi. Hơn nữa, anh không cần lo lắng quá nhiều. Sau khi giải quyết chuyện này xong, chúng tôi sẽ giúp anh khắc phục hậu quả."
Nhìn về phía hành lang, Hạ Cường có ý định riêng của mình. Đây là con đường mà bọn họ từng tiến đến, ở bên ngoài vẫn còn các cảnh sát đang chờ bọn họ.
Ông chủ cũng bó tay vào lúc này. Tuy nhiên, sau khi quan sát đám người Giang Thành và Hạ Cường, ông biết rõ mình cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Dù sao đi nữa, chuyện đã hỏng bét thế này rồi thì làm gì còn trường hợp nào khác tồi tệ hơn được chứ!
Sau khi sắp xếp ý tưởng rành mạch, ông chủ tiếp tục nhớ lại: "Lúc ấy, DM nói với tôi rằng, một mình cô bé đứng bên trong căn phòng số 19 này đọc kịch bản, mà cốt truyện hư cấu bên trong quyển kịch bản mới này lại cực kỳ đáng sợ.
Con bé cũng thuộc dạng gan dạ, từng làm quản trò của khá nhiều kịch bản kinh dị, nhưng lần này... Lần này, con bé thực sự sợ hãi. Thậm chí, con bé cảm giác rằng, nhiệt độ xung quanh mình đang giảm dần, giảm dần.
DM của tôi còn cố ý nhắc rằng, trong lúc bản thân đang đọc kịch bản thì trong phòng còn có cả gió. Đó là một loại gió rất lạnh, cực kỳ lạnh, liên tục thổi dọc theo phần cổ sau gáy của con bé. Cứ như thể, có ai đó đang đứng sau lưng con bé, liên tục hít thở!
Kế tiếp, con bé thực sự không chịu nỗi nữa, không dám đọc hết quyển kịch bản, mà vội vàng chạy ra bên ngoài!"