Chương 837: Toa tàu
Chương 837: Toa tàuChương 837: Toa tàu
Nghe thế, tên mập vô thức rụt cổ, dần bắt đầu lo lắng cho cô bé DM của ông chủ này.
Kể đến đây, ông chủ bèn chà mạnh vào mặt mình, từ vóc dáng còng lưng cũng chuyển thành đứng thẳng. Một hồi lâu sau, anh ta chẳng nói một lời. Giang Thành và Hạ Cường im lặng ngồi cạnh anh ta, không hề hối thúc.
"Tôi... Tôi muốn hút điếu thuốc." Ông chủ ngẩng đầu, run rẩy khẩn cầu.
"Nơi này là câu lạc bộ của anh, anh cứ tùy ý." Hạ Cường khẽ bảo; gương mặt vốn dĩ nghiêm túc của anh ta cũng hóa dịu dàng, vì anh ta lo rằng mình lại kích thích đến người đàn ông này.
Ông chủ lấy một gói thuốc lá ra khỏi túi, sau đó sờ soạng cả người mới tìm ra bật lửa.
Tạch...
Tạch.......
Ông chủ thử đánh lửa vài lần, nhưng không thể mồi được.
Không hẳn là do bật lửa dỏm, mà do ông chủ luôn bị run tay, đến mức ngón tay siết chặt chiếc bật lửa đến trắng bệch.
Có lẽ do nghĩ đến gì đó, cảm xúc của ông chủ càng thêm phập phồng. Cuối cùng, có một cánh tay đưa ngang, vững chãi cầm lấy chiếc bật lửa, bật 'tách' một cái, giúp anh ta mồi thuốc.
Ông chủ sững sờ một chút rồi vội ngậm lấy điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Theo một làn khói nhẹ nhàng bay ra, Giang Thành lắc tay, dập lửa.
Ông chủ rít mạnh một hơi, tựa như muốn hút một hơi sạch cả điếu thuốc vào phổi, để rồi lập tức ho lấy ho để.
Vừa ho, anh ta vừa phất tay với Giang Thành và Hạ Cường, ý bảo mọi người không cần lo lắng.
Hút xong điếu thuốc, ông lão vứt đầu thuốc lá trong tay rồi khoanh hai tay lại, khẽ cúi đầu, mở lời tiếp tục câu chuyện bằng chất giọng khàn khàn.
"Tôi... Sang ngày hôm sau, tôi gấp gáp trở về. Xảy ra chuyện như vậy, tôi làm sao ngủ ngon được. Thế nên tôi đi ngay trong đêm, vừa đến sáng hôm sau là về đến câu lạc bộ này.
Nhưng khi tôi đến, con bé ấy..."
Ông chủ ngừng lời, hạ giọng giải thích: "Chính là cô bé Dm kia. Cô bé èn chia đến đâv nên mêt mình tôi đi đến căn nhòng eế 19. Căn phòng vẫn đóng kín cửa, không có vẻ gì là đã từng mở ra cả.
Tôi bèn gọi nhân viên trực ca hôm qua. Người nhân viên đó nói rằng, hôm qua cậu ta vẫn luôn ở trong câu lạc bộ tiếp khác, về cơ bản là chẳng thấy ai giao kịch bản đến đây cả, cũng chẳng gặp ai trông quái lạ cả.
Chẳng những thế, cậu ta còn báo cáo rằng, cô DM mới của tôi kỳ quái lắm. Hôm khi, khi vào ca thì cô ấy rất vui vẻ, còn chào hỏi cậu ta; nhưng chỉ làm việc được một lát trong câu lạc bộ thì cô ấy bỗng vội vã rời đi.
Mà lúc rời đi, trông cô ấy hoảng hốt lắm, giống hệt như vừa nhìn thấy ma vậy. Chưa hết, tư thế đi đứng của cô ấy rất quái dị, còn bị vấp một cái ở cửa tiệm nữa. Cậu nhân viên kia bèn tiến tới hỏi thăm con bé, nhưng dường như con bé không hề nghe được cậu nhân viên kia vậy, vừa ra khỏi cửa là bặt tăm.
Tôi bèn chỉ vào căn phòng số 19, hỏi cậu ta là có phải con bé ấy đi ra từ hướng này hay không. Cậu ấy ngẫm nghĩ rồi khẳng định đúng là hướng đó. Bởi vì, vị trí mà cậu ấy đứng lúc ấy chính là vừa vặn đối mặt với hướng này.
Tôi lại kiểm tra danh sách khách hàng đặt chỗ trước, cùng với chọn chơi những loại kịch bản nào, nhưng cũng chẳng có gì đặt biệt cả.
Thế là tôi định... định gọi điện thoại cho con bé DM kia. Nhưng đến khi cầm điện thoại lên, tôi lại do dự. Chính vì... Chính vì một cảm giác sợ hãi nào đó, các cậu hiểu không?"
Ông chủ ngẩng đầu, nói tiếp: "Tôi sợ mình phải nghe thấy một tin tức đáng sợ nào đó, tựa như những gì đã từng xảy ra với ông chủ cũ."
Nói đến đây, ông chủ đột nhiên thả lỏng một chút, hít một hơi dài: "Cũng may, con bé đến. Gần lúc buổi trưa, con bé ấy đến đây.
Đứng như nhân viên trực ca trong câu lạc bộ đã nói, trạng thái tinh thần của con bé ấy rất kém cỏi. Hai mắt cô bé thâm quầng; cô ấy còn bảo, do tối hôm qua không được ngủ đủ giấc."
Ông chủ bỗng nhấn mạnh: "Khi ấy, các cậu không thấy được tình trạng của cô ấy đâu. Nói là một tuần không ngủ còn chưa đủ đấy."
Đề cập đến biểu hiện trạng thái tỉnh thần kém, nhóm người Giang Thành lập tức nhớ đến "Uông Khiết", kẻ luôn tìm đến bọn họ vào đúng một khung giờ cố định hàng ngày. Tình huống của 2 kẻ này có lẽ là giống nhau.
Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì người nữ quản trò kịch bản sát nhân này ắt hẳn đã gặp nạn.
"Bởi vì có một số chuyện không tiện nói ở nơi đông người, nên tôi gọi cô bé vào văn phòng của tôi. Quả nhiên, con bé bảo, cô ta thức trắng cả Tôi lo cô bé quá hoảng sợ nên cũng không dám nói thẳng việc này, chỉ hỏi là rốt cuộc cô bé đã gặp phải chuyện gì. Bởi vì, tôi cũng rất tò mò nha.
Bên cạnh đó, tôi cũng muốn giúp con bé, không muốn con bé gặp nạn. Dù sao đi nữa, cũng do tôi tuyển con bé vào làm. Nếu không vì tôi, cô ta cũng không gặp phải vấn đề này."
"Rồi cô ta nói gì?" Chu Đồng thúc giục. Rõ ràng, cô đã không còn kiên nhẫn nữa. Đối với cô, ông chủ này nói chuyện quá dông dài.
"Ngay từ ban đầu, con bé chỉ hạ giọng phàn nàn, bảo là tôi đặt hàng một phần kịch bản đáng sợ như vậy mà sao không đề cập trước với con bé. Bên cạnh đó, còn bảo là dù căn phòng kia có trang trí tỉ mỉ đến đâu thì thực tế là quá mức đáng sợ rồi. Nếu phối hợp thêm với âm thanh và kịch bản, vậy sẽ có khả năng dọa sợ khách hàng, e là còn bị kiện cáo nữa đấy.
Tuy nhiên, trong lúc con bé kể thì tôi nhận ra là ánh mắt và giọng điệu của nó rất bất thường. Cô bé siết chặt nắm tay, bấm mạnh móng tay vào da thịt. Cứ qua một đoạn thời gian, con bé lại dùng giọng điệu thăm dò để nghe ngóng xem tôi mua quyển kịch bản ấy ở đâu.
Tôi bảo cô ấy đừng quá khẩn trương, hỏi xem có phải cô ta đã gặp chuyện gì kỳ quái rồi hay không?
Thế là cô bé trừng mắt lên, giống như nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ. Con bé ấp úng bảo, cô cảm giác có ai đó vẫn luôn theo dõi cô.
Hôm qua trên đường về nhà, cô bé đã cảm thấy như thế, tựa như trực giác đang mách bảo cô rằng, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô từ sau lưng.
Nhưng khi cô bé dừng chân rồi quay đầu lại kiểm tra rất nhiều lần, thì cũng chẳng trông thấy một ai.
Cô còn quẹo vào các quán cà-phê, cửa hàng... sau đó nhanh chóng tìm cửa phụ để rời khỏi đó, định bụng cắt đuôi kẻ đeo bám mình. Tuy nhiên, ánh mắt kia cứ như dính chặt vào người con bé, dù có làm gì đi nữa thì cái cảm giác lạnh băng kia vẫn tồn tại.
Cô bé liên tục thay đổi phương tiện di chuyển, từ xe buýt đến taxi, kể cả xe đạp công cộng...
Đến cuối cùng, con bé kiệt sực bước lên tàu điện ngầm."
Ông chủ hít sâu một hơi, nói tiếp: "Lúc ấy, trời đã tối, chính là giờ cao điểm lúc tan tầm. Cũng vì có khá nhiều người xung quanh, nên cô mới thấy thả lỏng đôi chút. Trên thực tế, cô bé đang rất sợ hãi vài lúc đó, nên chỉ muốn tìm một nơi có thật đông người.
Trên toa tàu rất đông đúc, chỗ ngồi đã sớm chật kín, mà hành lang ở đứng tại đấy.
Dường như vì xung quanh có khá nhiều người, cô bé có cảm giác hơi an toàn đôi chút. Nhưng không lâu sau, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia lại xuất hiện.
Lần này, cô bé cảm giác được rõ ràng hơn, là kẻ kia đang ở ngay sau lưng cô.
Cô xoay người lại, sau lưng cô có rất nhiều người; cả một hàng dài toa xe đều là người với người.
Cô đảo mắt nhìn các nơi, để rồi đột ngột chú ý đến một bóng dáng đang ngồi cách cô rất xa, tại một vị trí khác trong toa tàu.
Đó là một gã đàn ông với thân hình cao lớn, cao hơn người xung quanh khoảng một cái đầu. Mà phần đầu của gã ấy bị bịt kín bởi băng dán, lít nha lít nhít. Còn gương mặt phía dưới lớp băng dán ấy thì vặn vẹo một cách nghiêm trọng, khóe miệng nứt ra, và một đôi mắt vằn vện tia máu đang dõi xuyên qua đám đông, nhìn chằm chằm vào cô bé."