Chương 838: Mở cửa
Chương 838: Mở cửaChương 838: Mở cửa
"Là người đàn ông đó có phần đầu bị băng keo trong suốt quấn kín à?" Tên mập tỏ vẻ kỳ quái.
Mà tất cả mọi người ở đây cũng lần đầu tiên nghe kiểu miêu tả như vậy.
Hạ Cường suy nghĩ thoáng qua một lát, sau đó hỏi ông chủ: "Vậy một người đàn ông mà ăn mặc như thế xuất hiện trên toa tàu, vậy chắc chắn sẽ gây hỗn loạn xung quanh rồi."
Hít sâu một hơi, ông chủ liếc sang Hạ Cường bằng một ánh mắt đồng tình, cuối cùng mới kể tiếp: "Điểm kỳ quái ở đoạn này. Theo trí nhớ của con bé, lúc ấy toa tàu chật kín người, mà bên cạnh người đàn ông kỳ quái kia cũng có người, nhưng trông vẻ mặt của tất cả mọi người đều bình thường. Có kẻ thì bấm điện thoại, có kẻ đứng tám chuyện linh tinh... Cảm giác như thể, chẳng có ai chú ý đến gã ấy vậy. Không, không phải, chính xác hơn là chẳng có ai nhìn thấy gã ấy, trừ bản thân con bé ra!"
Nói đến đây, giọng điệu của ông chủ gấp rút dần.
"Anh từ từ nói, sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thành vươn tay, vỗ nhẹ vào vai ông chủ, bình tĩnh bảo: "Bây giờ, anh rất an toàn."
Không rõ có phải nhờ Giang Thành an ủi hay không, ông chủ cũng gật đầu rồi nói tiếp: "Lúc đó, con bé rất sợ hãi, lập tức hô to lên, kể cả điện thoại cũng đánh rơi xuống đất, khiến người xung quanh giật thót cả mình.
Ai nấy đều nhìn cô; người bên cạnh hỏi cô bị làm sao thế. Cô bé lập tức nghiêng đầu sang một bên, chỉ vào vị trí gã đàn ông kia, thét to hỏi... hỏi rằng, chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy tên đó ư?"
Ông chủ dùng điệu bộ trông y hệt như cô bé kia; Giang Thành và Hạ Cường hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô bé ấy vào lúc đó.
"Nhưng sau khi mọi người nhìn về hướng cô bé chỉ một hồi lâu thì quay lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ. Một lát sau, rất lâu, mới có một người đàn ông trung niên hỏi dò chừng với cô, rằng có phải cô cảm giác không khỏe hay không, có cần gọi bác sĩ cho cô hay không?"
Ông chủ mím môi, ngẩng đầu, nhìn Giang Thành rồi nói:
"Đến khi cô bé bước thẳng đến vị trí ấy, người đàn ông quái dị kia đã biến mất. Ở ngay vị trí ấy có một tấm poster, được dán ngay trên toa tàu.
Trên poster là hình có một diễn viên nam, ăn mặc sáng sủa cùng gương mặt mỉm cười nhìn về hướng mà cô bé đang đứng. Do đó, chẳng hề có... chẳng hề có cái gì bất thường ở đây. Cô bé rất sợ hãi, và vì đã xảy ra chuyện như vậy rồi nên không dám ở trên tài điện ngầm nữa, mà vội vàng rời khỏi tàu ở ngay trạm dừng kế tiếp."
Dừng lời một lát, ông chủ hạ giọng giải thích: "Chủ yếu là do gã đàn ông ấy... gã đàn ông ấy là nhân vật mà cô bé đã gặp qua trong kịch bản."
Ngay lập tức, ông chủ vội bổ sung: "Gã đàn ông dán kín băng keo trên đầu là một nhân vật trong kịch bản, cũng chính là gã sát nhân đêm mưa, có tạo hình y hệt như trong kịch bản vậy!"
Suy nghĩ một lát, Giang Thành nhẹ giọng hỏi: "Ý anh là, nhân vật trong kịch bản đã xuất hiện ngoài đời thật, rồi còn đi theo cô gái kia nữa?"
"Chính xác." Ông chủ đột ngột nhìn về phía Giang Thành, ngực hô hấp chập chùng: "Chính là... là như thế! Bộ kịch bản kia có vấn đề. Không đúng! Là cả căn phòng số 19 có vấn đề. Ai mà bước vào đó thì đều mất mạng cả. Họ sẽ bị gã sát nhân trong kịch bản giết chết!"
"Tiếp theo, chuyện gì đã xảy ra?" Hạ Cường không để ông chủ phát tiết quá lâu; cái mà bọn họ muốn là manh mối.
"Tôi dẫn theo con bé, đi đến căn phòng số 19. Cửa phòng vẫn khóa chặt; vừa nhìn là biết từ lâu rồi nơi ấy chưa được mở ra.
Tôi cũng nói với con bé rằng, tôi không hề có chìa khóa của cánh cửa này. Về vấn đề kịch bản, người shipper đi giao kịch bản cho tôi ngày hôm đấy đã bị tai nạn giao thông trên đường đấy đây. Do đó, vốn dĩ thì hôm qua cũng không hề có quyển kịch bản nào được giao tới.
Ngay lập tức, con bé không chấp nhận được. Nó lập tức vọt đến quầy lễ tân, bật camera ngày hôm qua xem thử. Tôi cũng đi cùng với con bé khi ấy.
Không có! Chẳng có gì cả! Hôm qua, căn bản là chẳng có ai mang kịch bản đến đây." Ông chủ nói: "Thế nên càng không cần nói đến chuyện đặt quyển kịch bản ấy ở căn phòng số 19. Đó là chuyện không thể nào!
Ban đầu, tôi không định kể con bé nghe những gì liên quan đến ông chủ cũ vì sợ con bé càng sợ hãi hơn, rồi gây ra một vài hành vi quá khích. Nhưng suy đi nghĩ lại, chuyện đã nghiêm trọng đến thế này rồi. Thà nói sớm, biết đâu sẽ giúp ích được cho cô bé."
Thở dài một hơi, ông chủ khẽ lắc đầu: "Tôi bèn nói rõ sự việc ấy cho con bé nghe.
Nghe đến đây, nhóm người Giang Thành, Hạ Cường khẽ gật đầu, Theo biểu hiện của ông chủ, có lẽ cô gái kia đã lành ít, dữ nhiều.
"Sau đó thì sao?" Chu Đồng nhẹ giọng hỏi.
"^â bé chết rầi "Ông chủ châm rãi mở lời- "Tôi thức trắno cà đêm vừa rạng sáng là nhắn tin cho con bé, xong còn gọi điện thoại nữa... Nhưng cô ta chưa từng bắt máy. Tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đến khoảng vừa sau giữa trưa, tôi nghe tin tức thông báo là tại một căn hộ ở thành Nam có người tử vong. Nạn nhân là một cô gái, dường như là té lầu, trong lúc rơi xuống thì không rõ là va chạm phải thứ gì mà khi thi thể chạm đất đã bị tách thành hai đoạn, nằm xa nhau đến mười mấy mét. Trạng thái tử vong cực kỳ thê thảm.
Sau này, đến khi xác nhận thông tin lại thì mới biết, đó chính là... con bé DM trong câu lạc bộ của tôi."
Nói đến đây, ông chủ sa sầm cả mặt, chỉ biết cúi đầu. Suy cho cùng, cô gái kia chết là cũng có liên can đến anh ta.
Giang Thành bật đứng dậy, hỏi thẳng anh ta: "Hiện tại, tôi muốn mở cánh cửa này ra. Anh muốn đi cùng chúng tôi hay không, hay anh rời khỏi đây trước?"
"Mở cửa?" Ông chủ vô cùng bất ngờ; vốn dĩ, anh ta cứ tưởng nhóm Giang Thành chỉ là hù dọa suông mà thôi.
Dù sao đi nữa, nếu người bình thường mà nghe được câu chuyện này là đã sớm trốn tránh ra thật xa rồi. Chẳng những thế, vừa trông qua thì biết nhóm Giang Thành có liên quan với bên cảnh sát, vậy cũng sẽ dễ dàng điều tra ra những gì mà anh ta vừa nói đều là sự thật.
Ông chủ cũ đáp chuyến bay đi sang nơi khác mà vẫn không tránh khỏi số chết, và cả nữ quản trò trẻ tuổi tử vong trong trạng thái cơ thể đứt thành hai đoạn.
"Hiện tại, tôi muốn mở cánh cửa này ra. Anh muốn đi cùng chúng tôi, hay anh rời đi trước?" Nhìn ông chủ, Giang Thành lặp lại câu hỏi ban nãy.
Nhưng lúc này, nhìn ánh mắt quyết tâm của Giang Thành, ông chủ bèn mạnh mẽ cắn chặt răng, tựa như đã dốc hết quyết tâm rồi: "Tôi sẽ đi cùng các cậu!"
Nếu không truy tra ra được chuyện này, đối với ông chủ thì đây tự như một món nợ trong lòng vầy. Ông ta cứ thường xuyên nhớ đến cô bé kia, cũng như những gì mà cô bé kia từng nói với ông vậy.
Nhóm người Giang Thành bèn dẫn theo ông chủ đến trước cửa phòng. Phong Kiệt tiến lên, định bụng đá tung ván cửa, nhưng sau đó bị Giang Thành ngăn cản lại.
Nhờ chủ tiệm tìm cho một sợi dây kẽm mỏng, sau đó hắn bèn nâng ổ khóa lên, luồng dây kẽm vào lỗ khóa.
Ngay lập tức, Giang Thành nhíu nhẹ chân mày. Dây kẽm chỉ có thể Lỗ khóa đã bị ai đó tác động chặn lại. Xem ra, cả ông chủ cũ và ông chủ hiện tại đều có cùng suy nghĩ. Kể từ khi căn phòng ày được khóa lại, vậy sẽ chẳng bao giờ mở ra lần nữa.
Giang Thành nghiêng đầu nhìn Hạ Cường. Hạ Cường đang bàn giao nhiệm vụ với Chu Đồng và Phong Kiệt, muốn hai người bọn họ ở lại bảo vệ hai anh em Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vẫn.
Giang Thành cũng xoay người, phân công công việc. Hắn muốn tên mập ở bên ngoài, còn Hòe Dật đi cùng vào trong.
Suy nghĩ một lát, Hòe Dật bèn liếm môi, bảo: "Hay là để anh Phú Quý vào cùng anh Thành nhé. Dù sao đi nữa, các người đều là thành viên của Đỏ Thấm, phối hợp nhau ăn ý hơn tôi.