Chương 839: Đằng sau cánh cửa
Chương 839: Đằng sau cánh cửaChương 839: Đằng sau cánh cửa
Tuy nhiên, Giang Thành ghét sát đầu vào tai của Hòe Dật, thì thầm gì đó. Một giây sau, Hòe Dật lập tức biến sắc.
"Chuyện này..." Trong nhất thời, sắc mặt của Hòe Dật cực kỳ khó coi.
"Tôi nói có đúng hay không, tự anh phán đoán nhé." Giang Thành vẫn giữ giọng bình tĩnh: "Hiện tại, anh muốn ở lại, hay đi cùng tôi?"
"Anh Giang, thôi em đi theo anh vậy." Hòe Dật vô cùng hợp tác: "Bên ngoài cứ để anh Phú Quý trông chừng là được." Hòe Dật nhìn sang tên mập, liên tục nháy mắt với anh ta.
Tên mập thì không suy nghĩ gì nhiều; căn phòng số 19 này rõ ràng là rất nguy hiểm. Có khả năng cao chính là, vừa vào phòng là sẽ bị ác quỷ trong phòng truy sát ngay,
Hay nói chính xac hơn, là sẽ phải đối diện với gã sát nhân đêm mưa kia.
Đến tận lúc này, nạn nhân đều có đặc điểm tử vong giống nhau, chính là bị một cây búa khổng lồ xẻ đứt đôi cơ thể.
Liên tưởng đến tử trạng bị chém xuống từ giữa đỉnh đầu của Viên Tiểu Thiên, tên mập vô thức ớn lạnh cả người. Cảm giác này cứ như thể có một luồng hơi lạnh chạy dọng từ dưới chân, xộc thằng đến đỉnh đầu.
"Anh Giang." Hạ Cường nhìn sang Giang Thành: "Tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Tiếp theo, hắn nhìn sang ông chủ vẫn đang trong trạng thái tự động viên bản thân. Ông chủ cũng nhận ra ánh nhìn của hắn, thế là hít sâu một hơi, quay về phía Giang Thành rồi gật mạnh: "Tôi cũng chuẩn bị kỹ càng rồi."
Tên mập nhìn ổ khóa trên cánh cửa. Đó là loại khóa có thiết kế rất cũ kỹ, khá phổ biến trong khoảng thời gian trước kia. Anh ta vô thức đưa tay lên, muốn sờ thử một lần. Nhưng có ngờ đâu, khi bàn tay của tên mập vừa chạm vào thì bỗng nghe "lách cách" một tiếng - ổ khóa đã mở ra trước ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đây.
Tên mập còn chưa kịp phản ứng lại, và phải mất khoảng 1 giây sau thì anh ta mới đột ngột buông tay ra, lùi lại liên tục: "Chuyện này... Chuyện quái gì thế này?"
Khóa đã mở ra mà không cần đến chìa khóa. Tình huống này trùng hợp đến mức trông không khác gì mấy bộ phim điện ảnh trên truyền hình.
"hông nên hoảng hết " Giona điêu của Ha Cường vẫn luôn bình tĩnh như cũ. Anh ta nhìn chằm chằm vào ổ khóa trên cửa, vật ấy cứ gợi lên một cảm giác kiểu "mời mọi người vào nhanh lên".
Tiến tới trước, Hạ Cường nâng tay, gỡ khóa cửa xuống rồi đẩy nhẹ một cái. Cuối cùng, cánh cửa căn phòng số 19 đã chính thức được mở ra.
Nhưng nôm na là chỉ hé mở khoảng 1/3, là cánh cửa dừng lại.
Tựa như có một cánh tay đằng sau cánh cửa, ngăn không cho cửa tiếp tục mở toang ra.
"Có khi nào... có một người nào đó đang nấp sau lưng cánh cửa hay không?" Tên mập có trí tưởng tượng khá xa vời, thế nên đang suy nghĩ đến cảnh tượng có một người đàn ông với phần đầu quấn kín băng keo trong suốt đang đứng đằng sau cánh cửa - cũng chính là gã sát nhân đêm mưa kia. Mà trong tay gã ấy chính là một cây búa khổng lồ, sau khi chờ người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa thì chặt mạnh một búa từ trên xuống dưới.
Xem ra, ai nấy đều lo lắng tương tự, nên chẳng ai dám tùy tiện bước vào.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong là một căn phòng có không gian khá lớn. Ít nhất, là lớn hơn dự liệu của mọi người.
Trước tình cảnh này, ông chủ bèn giải thích ngay. Trước khi ra đi, ông chủ cũ có để lại một ít tư liệu về cửa hàng cho anh ta. Từ trong đống tài liệu ấy, anh ta cũng biết được căn phòng số 19 này từng là nhà kho, sau đó mới được tu sửa thành phòng kịch bản. Do đó, diện tích của căn phòng này phải lớn hơn gấp đôi.
Nếu xét về tính logic, căn phòng này bị bế khí từ lâu, nên bên trong ắt hẳn phải có mùi mốc meo, dù ít dù nhiều. Tuy nhiên, từ vị trí của bọn họ đang đứng thì chẳng ngửi thấy bất cứ một mùi vị gì cả. Lúc này, chỉ có mỗi một luồng hơi lạnh kinh người đang men theo khe cửa mà phả liên tục ra bên ngoài.
"Bên trong có đèn không?" Hạ Cường quay lại, hỏi ông chủ.
Ông lão sững sốt một hồi, suy nghĩ khá lâu, cuối cùng mới gật gù: "Hẳn là có. Dựa theo cách bày trí của những căn phòng khác, vậy có lẽ đèn sẽ nằm ở vị trí bên tay trái sau khi vào cửa. Tuy nhiên, thời gian đã qua lâu như vậy rồi. Cho dù có lắp đèn thì cũng không dùng được."
Nhìn sang Giang Thành, Hạ Cường dùng điệu bộ giải quyết việc chung để mở lời: "Anh Giang, ban nãy là tôi mở cửa. Do đó, có lẽ nên chọn một người trong nhóm của anh để bước vào đầu tiên chứ nhỉ?"
Người đầu tiên đẩy cửa mở và người đầu tiên tiến vào căn phòng đều phải gánh chịu rủi ro rất lớn. Đối với vấn đề này, chẳng ai nể nang ai được. câu, Giang Thành đã bật đèn pin điện thoại lên, tự động soi vào bên trong căn phòng.
Nhưng kỳ lạ thay, ánh đèn pin của chiếc điện thoại vốn dĩ rất sáng, nhưng khi chiếu về hướng căn phòng số 19 thì bỗng dưng tựa như tiếp xúc phải một thứ gì đó gây nhiễu sóng vậy, khiến ánh sáng cứ mờ dần. Cuối cùng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở một độ sáng loe loét.
Hòe Dật cũng lập tức lấy điện thoại di động ra. Kết quả là, anh ta cũng gặp phải trường hợp tương tự Giang Thành.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ một việc, xem ra căn phòng này thật sự có vấn đề. Rõ ràng, bên trong đang ẩn chứa một mối nguy cơ nào đó.
Giang Thành bước tới trước, đứng bên ngoài cánh cửa rồi duỗi một cánh tay, cẩn thận đẩy cửa mở toang ra tối đa.
Trong lúc mở rộng cửa, hắn cũng không gặp phải bất cứ một lực cản nào từ bên trong. Điều này giúp Giang Thành thoáng yên lòng hơn đôi chút. Chuyện mà hắn lo lắng nhất chính là có một con quỷ đang nấp sau ván cửa.
"Mở đèn pin điện thoại lên mức tối đa." Giang Thành bảo: "Tôi đi vào trước, các người theo sau tôi."
Nâng điện thoại di động lên, Giang Thành chính là người đầu tiên bước vào căn phòng được gọi là nơi cấm ky này. Hạ Cường đi theo sau lưng hắn, sau đó là ông chủ với gương mặt đầy căng thẳng, và cuối cùng chính là Hòe Dật.
Một nhóm bốn người, nhanhh chóng bị căn phòng tối tăm nuốt chửng.
Những ai còn lại ở bên ngoài, bao gồm cả Phong Kiệt và Chu Đồng, đều dần sản sinh một cảm giác bất lực từ tận đáy lòng. Mọi thứ cư như thể, chuyến đi này chính là một lần vĩnh biệt.
Từ ngoài cửa, chỉ có thể thấy chút ít ánh sáng loe loét ở bên trong. về phần bóng lưng của những người kia, hay họ đang làm gì... thì người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy.
TÍc...
Tắc...
TÍC.......
"Mọi người nghe xem." Hòe Dật hạ giọng: "Âm thanh gì thế?"
Một loạt âm thanh "tách tách" lanh lảnh vang vọng bên trong căn phòng, tạo nên một cảm giác cực kỳ quái dị, cũng khiến bầu không khí hiện tại đầy rẫy những mối hiểm họa tiềm tàng.
"Nghe cứ như âm thanh khi kim đồng hồ di chuyển." Hạ Cường dừng Nhắc đến đồng hồ, ai nấy đều vô thức nghĩ đến âm thanh đồng hồ báo thức của nhiệm vụ lần này. Chẳng những thế, âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức kia không chỉ xuất hiện một lần, mà còn hiện diện xuyên suốt ở tất cả các điểm mấu chốt trong nhiệm vụ.