Chương 840: Bức tranh sơn dầu
Chương 840: Bức tranh sơn dầuChương 840: Bức tranh sơn dầu
Trên cái bàn thuộc về "Uông Khiết", cũng có một chiếc đèn bàn.
Giang Thành còn chưa kịp quan sát kỹ, Hạ Cường bên cạnh đã nhẹ giọng bảo: "Mọi người chú ý nhìn những cái ghế kìa."
Hòe Dật và ông chủ câu lạc bộ dời mắt nhìn sang. Bên cạnh cái bàn dài có rất nhiều ghế, được sắp xếp ngay hàng thẳng lối. Ghế này là loại ghế dựa cao, trông rất đúng bài bản cho loại trò chơi này.
Kể từ lúc bước vào căn phòng số 19, trông ông chủ có vẻ rất căng thẳng. Anh ta cứ nhìn xung quanh, sau đó mới cố đè nén nỗi sợ hãi xuống, nhỏ giọng nói: "Những chiếc ghế này, và cả cái bàn này, cũng giống... giống như những căn phòng khác. Những gian phòng còn lại trong câu lạc bộ chúng tôi cũng có cách bố trí không khác căn phòng này là bao.
Ở ngay vị trí chiếc ghế cuối cùng kia chính là vị trí của người quản trò, còn những chiếc ghế khác là dành cho người chơi tham gia. Mà mỗi người chơi sẽ nhập vai vào một nhân vật trong cốt truyện."
Nhờ ông chủ giải thích, mọi người cũng hiểu sơ qua về bố cục của bàn chơi, cũng như một cái nhìn chung về trò kịch bản sát nhân này.
Nhìn hàng ghế trước mặt, Giang Thành chậm rãi mở lời: "Cái mà anh Cường bảo không phải là bố cục này, mà là số lượng." Dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Nơi nay có tổng cộng 11 cái ghế, ngoại trừ chiếc ghế của người quản trò, vậy còn 10 cái. Nói cách khác, số lượng người chơi chính thức tham gia trò kịch bản sát nhân này là 10 người."
Một lát sau, Hòe Dật mới kịp "nhảy số", thế là bật thốt lên: "Chúng ta vừa vặn 10 người."
Tính luôn cả Viên Tiểu Thiên và Lý Mộng Dao đã tử vong, nhóm Hạ Cường có tổng cộng 5 người; 2 anh em Lâm Mục Vân và Lâm Mục Vấn, gộp chung lại với 3 người nhóm Giang Thành - tổng cộng vừa đủ 10 người.
"Trong kịch bản lần này, chúng ta chính là những người chơi." Hạ Cường nghiến răng nói, trong giọng nói còn bao hàm đầy vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng.
"Các cậu xem, đó là cái gì thế?" Ông chủ đột nhiên xen lời, trong khi giọng điệu gấp gáp của anh ta cũng khiến ai nấy đều hốt hoảng.
Nhìn theo ngón tay đang chỉ của ông chủ, mọi người bèn nâng điện thoại lên cao; ánh đèn pin yếu ớt thoáng xua tan đi màn sương mù u ám. Cả đám tập trung quan sát, để rồi trông thấy có một cái bóng mơ hồ, tương đối cao, xuất hiện giữa không gian mịt mờ này. Đó là một bóng người!
Ngay khoảnh khắc cả nhóm phát hiện ra bóng người ấy, bầu không khí xung quanh cũng thay đổi đột ngột. Phản ứng đầu tiên của ông chủ câu lạc bộ chính là chạy ra ngoài.
Cần phải chạy ra ngoài ngay, lập tức!
Nhưng cánh cửa vốn dĩ ở gần đó đã biến mất bặt tăm!
Sau lưng lúc này chỉ còn lại một khoảng không mịt mờ. Bất cứ một tia sáng nào rọi đến đó thì đều bị nuốt mất; cảnh tượng vừa huyễn hoặc lại ly kỳ thế này, ông chủ cũng chỉ từng gặp qua trong mấy phim kinh dị ma quái mà thôi.
Gương mặt đã tái mét đến nỗi không còn một chút sắc hồng nào, ông chủ đúng thật là chưa bao giờ gặp phải một cảnh tượng như vậy. Sở dĩ dám đi vào, là vì anh ta dựa vào một bầu nhiệt huyết. Nhưng hiện tại, cả người ông chủ cứ như bị một chậu nước lạnh xối vào; sau khi tỉnh táo lại, anh ta bắt đầu hối hận rồi.
Nhưng lúc này, hối hận cũng đã muộn. Vì tránh để ông chủ quá hoảng sợ rồi gây ra hành động gì đó nông nỗi, Hòe Dật tại vị trí gần anh ta nhất lập tức khống chế anh ấy lại, cũng kịp thời che miệng anh ta trước khi anh ta kịp khóc ra thành tiếng.
"Muốn sống thì câm mồm ngay." Hòe Dật hung tợn bảo: "Có chúng tôi ở đây, anh chắc chắn không chết. Nhưng nếu anh phá bĩnh làm hỏng chuyện, vậy chúng ta chẳng thể làm gì khác hơn, ngoài việc bỏ mặc anh ở lại đây."
Nghe thế, ông chủ sững sờ, sau đó điên cuồng lắc đầu, như bảo là mình chắc chắn sẽ nghe lời, xinh đừng bỏ mình ở lại đây...
Trước tình huống như vậy, Giang Thành và Hạ Cường cũng chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên mà thôi, chứ không hề hoang mang nhiều. Bởi vì, hoang mang và bất lực chỉ sẽ đẩy bọn họ đến với cái chết nhanh hơn mà thôi.
Thông qua những giây phút quan sát ngắn ngủi, bóng người kia cũng chẳng có dấu hiệu gì là sẽ di chuyển trong khoảng thời gian này."Nó" chỉ đơn thuần là đứng yên ở nơi đó, giống như một con ma-nơ-canh bên trong tủ kính vậy.
"Đừng đi lung tung, đặc biệt là đừng lùi về sau. Tạm thời, nó không tấn công chúng ta." Hạ Cường mở miệng: "Nếu án binh bất động, vậy sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu chạy ngược về sau, vậy thì chưa chắc."
Hạ Cường có góc nhìn đồng nhất với Giang Thành. Rõ ràng, khi đối nhóm, nhưng nó lại chủ động hiện thân. Hành vi này khiến cả nhóm không thể không cảnh giác.
Có lẽ quỷ không thể nào chủ động tấn công bọn họ, hoặc muốn tấn công thì phải thỏa mãn một điều kiện nào đó. Ví dụ, tạo ra bầu không khí khủng hoảng, khiến cả nhóm chạy tứ tán, lạc lối bên trong căn phòng này... Sau đó,"nó" sẽ ra tay với cá nhân lạc đàn.
Trong nháy mắt, Giang Thành đã suy nghĩ ra khá nhiều khả năng. Hắn bèn ổn định lại tinh thần, điềm tĩnh mở lời: "Chúng ta qua đó xem thử."
Nghe Giang Thành lên tiếng, ông chủ vốn dĩ vừa bình tĩnh thì hiện tại lại mềm nhữn cả chân. Cũng may, Hòe Dật đỡ anh ta, giúp ông ta không ngồi bệt xuống đất.
Việc dẫn theo ông chủ thế này, đây cũng do Hòe Dật có ý đồ riêng. Một khi bản thân hoặc Giang Thành bị tấn công, anh ta chắc chắn sẽ đẩy ông chủ vào thế mạng.
Lúc tiến vào, Giang Thành đã âm thầm nhắn nhủ với anh, bảo anh phải liên tục nhìn chằm chằm vào ông chủ câu lạc bộ này, vì e rằng ông ta vẫn còn giữ riêng một bí mật nào đó.
Cẩn thận thêm một chút, chắc chắn sẽ không dư thừa.
Hạ Cường gật gù, thống nhất ý kiến với Giang Thành. Hai người, một trái một phải - cách nhau hơn 1 mét, chậm rãi tiến dần đến "bóng người" đang đứng cách đó không xa.
Hòe Dật thì "kiểm cặp hai bên" ông chủ câu lạc bộ, đi theo sau lưng hai người dẫn đội kia.
Càng đến gần, mọi người mới dần trông thấy rõ bộ mặt thật của "bóng người" kia. Mà cũng nhờ thế, ai nấy cũng từ từ thả lỏng tâm tình đi đôi chút.
Hóa ra, đó không phải là người, mà là một bức tranh treo tường.
Bức tranh có họa tiết và nét vẽ tương tự tranh sơn dầu, khá là chân thực. Bên ngoài còn có một khung tranh bằng kim loại; còn mặt trên bức tranh vẽ hình của một người đàn ông.
Là tranh bán thân, một nửa phần thân phía trên.
Người đàn ông này có khuôn mặt dữ tợn, quấn một miếng tạp dề loang lổ máu, đồng thời còn mang theo những đặc điểm tương tự như ông chủ câu lạc bộ từng miêu tả. Phần đầu của gã quấn kín băng dán trong suốt, còn đôi mắt đỏ ngầu kia trông như có thể nhĩu xuống máu tương bất cứ lúc nào.
Bên dưới bức tranh còn có một hàng chữ nhỏ xiêu vẹo, ghi là "Bỗng difng có môê† naàv có môêt Gã sát nhân đêm mi/a" Nhìn bức tranh một hồi lâu, ai nấy đều cảm giác ngạt thở trong vô thức.
Tránh né ánh mắt sang một bên, cả nhóm còn trông thấy một vài bức tranh khác ở phạm vi xung quanh.
Sau khi đến gần hơn, trong lúc quan sát một bức tranh khác nằm gần với bức tranh "Gã sát nhân đêm mưa" nhất, Hạ Cường đột nhiên trợn trừng mắt, còn Giang Thành cũng hít vào một luồng hơi lạnh.
Tranh vẽ một tử thi nữ nằm dưới mặt đất, mặt úp xuống nền, chỉ để lại một bóng lưng hướng lên trên. Bối cảnh trong tranh khá u ám, nhưng vẫn mơ hồ thấy đương khung cảnh ở cuối hành lang. Nơi ấy, ở khu vực phía trước cửa thoát hiểm, có một bãi máu tươi cực kỳ đáng sợ và loan rộng ra xung quanh.
Một vết thương khổng lồ và đáng sợ bắt đầu từ vai phải, kéo dài đến phần bụng phía dưới bên trái của nạn nhân. Nếu không vì còn một ít da dính lại, vậy gần như tử thi ấy phải đứt làm hai phần.
Mà đó chính là người bị giết đầu tiên, Lý Mộng Dao!
Phong cách hội họa miêu tả cảm xúc trong bức tranh ấy cực kỳ chuẩn xác; bối cảnh tươi đẹp kia cứ như một đóa hoa hồng máu nở rộ. Dù cách nhau một bức tranh, ai nấy dường như đều có thể ngửi thấy một mùi máu tanh nồng.
Không lâu sau, bọn họ lại đi men theo bức tranh của Lý Mộng Dao, tiến đến bức tranh bên cạnh.
Bối cảnh vẫn nhuốm nồng mùi tuyệt vọng và tanh tưởi như trước.
Nhưng lúc này, mọi người chỉ nhìn thoáng qua vài giây rồi dõi mắt sang bức tranh khác. Rõ ràng, đống tranh này được sắp xếp dựa theo thứ tự người bị giết.
Nếu có thể tìm ra bức tranh tiếp theo, liệu rằng mọi người có thể phán đoán xem ai là nạn nhân tiếp theo hay không?