Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 841 - Chương 841: Sền Sệt

Chương 841: Sền sệt Chương 841: Sền sệtChương 841: Sền sệt

Dựa theo vài bức tranh trước đó nhắc nhở, nội dung của tranh chính là vẽ ngay khoảnh khắc người chơi tử vong. Nếu có thể thuận lời nhìn thấy thêm nữa, vậy có thể tìm ra được địa điểm và hình thức tử vong của những nạn nhân tiếp theo.

Như vậy, cho dù bị đưa vào đêm mưa quỷ dị kia, nạn nhân chỉ cần tránh đi địa điểm tử vong tương ứng, thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên với một mức độ đáng kể.

Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn xuất hiện một độ lệch. Khi nhìn thấy bức tranh tiếp theo, nhóm người Giang Thành đều phải nhíu mày.

Có tranh ở đấy, nhưng tin tức trong tranh lại khá mơ hồ.

Ai nấy chỉ có thể nhìn ra đó là một người; nét vẽ đổ sẫm đậm đặc xung quanh cũng nói rõ kẻ này đã chết.

Nhưng đáng tiếc thay, bọn họ không thể nào nhận ra ai là người kế tiếp bị hại, thậm chí là nam hay nữ cũng không rõ.

"Nhìn không ra được." Hạ Cường hạ giọng; quãng âm bình tĩnh của anh ta lại có phần dao động đôi chút, tựa như ẩn sâu bên trong là một nỗi không cam tâm: "Cũng không nhận ra được phông nền."

Lúc này, cả nhóm mới chú ý một việc. Dọc theo mặt tường này, có khá nhiều tranh treo. Tuy nhiên, bắt đầu từ bức tranh trước mặt bọn họ đến những bức tiếp theo - tất cả đều rất mơ hồ.

Tính từ vị trí này, 10 bức tranh còn lại đều vẽ cảnh người chơi tử vong thê thảm.

Hòe Dật vô thức nuốt ực một cái, mà cảm xúc cũng nóng nảy dần. Sau khi nhận ra vấn để này, Giang Thành bèn mở lời an ủi: "Đừng quá khẩn trương. Có tranh của chúng ta ở đây, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc chúng ta chắc chắn phải chết. Về phần cụ thể đây là hình huống thế này, vậy cần phải điều tra thêm."

"Hoặc giả, đây đều là ảo giác." Hạ Cường bổ sung: "Mục đích là đẩy chúng ta rơi xuống vực sâu của nỗi sợ hãi."

Dù Hòe Dật cũng hiểu, rằng hai người bọn họ chưa chắc suy nghĩ đúng thật như vậy. Nhưng trước tình huống này, anh ta chỉ có thể tin tưởng mà thôi.

Dù sao đi nữa, một khi mất đi tín niệm tìm đường sống, vậy thì chết chắc.

Đứng canh mât bức tranh mở hầ: Giana Thành nhìn chằm chằm vào một góc của các nét vẽ. Ngay tại những vị trí giống nhau, đều có một dòng chữ nhỏ.

"Một ngày nọ, bỗng nhiên có..." Tiếp theo, ắt hẳn là tên của một ai đó. Nhưng nhìn sơ, là bị vật gì đó che chắn lại.

"Cụm 'bỗng dưng có một ngày' có liên quan gì đến kịch bản nhỉ?"

Nhìn về phía ông chủ câu lạc bộ run lẩy bẩy trước người mình, anh ta cố đè nén cảm giác muốn đá ông ta ra khỏi đây ngay lập tức.

"Tôi... tôi không biết. Từ trước đến nay, tôi chưa từng bước vào căn phòng này." Đầu lưỡi của ông chủ cứ như xoắn lại với nhau, khiến anh ta không thể nói năng lưu loát được: "Kịch bản này hẳn là tên Gã sát nhân đêm mưa." Anh ta lại nhấn mạnh - dường như chỉ tiết này khá quan trọng.

Trầm ngâm một lát, Giang Thành chậm rãi mở lời: "[Bỗng dưng có một ngày] hẳn là ám chỉ cố định một ngày nào đó, chính là một ngày do kịch bản đặc biệt quy định. Chúng ta sẽ phải luân hồi vĩnh viễn trong ngày này - giống như chúng ta thức giấc trong cùng một gian phòng vào buổi sáng rồi bị cưỡng chế đi ngủ vào ban đêm. Chuyện này sẽ cứ mãi như thế, cho đến khi phá vỡ luân hồi, hoặc là..."

"Hoặc là khi tất cả những người chơi chúng ta đều bị giết chết." Hạ Cường lạnh lùng tiếp lời.

Chuyện này cũng dễ hiểu; khi tất cả các người chơi đều bị xử lý, dĩ nhiên chính là "game over".

Bức tranh này nằm cách bức tranh kia khá xa. Khi đứng trước một bức tranh rồi nhìn hai bên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của những bức bên cạnh, nhìn chung cũng khoảng 3 - 4 mét.

Cùng nhau tiến tới, 11 bức tranh cũng phải kéo dài hơn 30 mét. Mà thẳng đến bức tranh cuối cùng, bọn họ cũng không gặp được điểm cuối cùng của bức tường. .

Bức tường trước mặt này dường như không có điểm cuối. Giang Thành nhíu mày, tựa như không tin vào chuyện kỳ dị thế này, thế nên bèn rảo bước tiếp tục đi thêm một đoạn. Tuy nhiên, hắn cũng nhanh chóng dừng chân.

Hắn cảm giác bản thân không thể hiểu thấu được không gian này. Nếu đi tiếp nữa, e là hắn sẽ bị mất phương hướng. Dù có muốn quay lại bằng cách đi dọc theo vách tường, thì đó cũng là một hy vọng xa vời.

"Lui về." Giang Thành hạ giọng: "Men theo con đường mà chúng ta từng đến đây. Đừng chạm vào mấy bức tranh đó."

Không rõ từ khi nào, xung quanh dần có gió thổi qua. Dù không quá rõ thế này.

Không giống như gió từ bên ngoài luồng vào, mà tựa như có một vài thứ gì đó vô hình đang ẩn nấp ở xung quanh, lúc này đã bắt đầu đứng dậy và di chuyển.

Đi chung với tên mập trong một thời gian dài, Hòe Dật cũng học được môn học "tự tưởng tượng". Suy đi nghĩ lại, anh ta đã tự mình dọa mình. Mà lúc này, ông chủ cũng vô cùng sợ hãi, dõi đôi mắt kinh hoảng mà nhìn xung quanh liên tục.

Đột nhiên, Giang Thành chợt dừng bước khi đang dẫn đầu hàng. Hòe Dật theo sát sau lưng, vì không phản xạ kịp mà đâm đầu vào sau lưng hắn, còn dù cho ông chủ phải giật thót cả mình.

"Anh Giang?" Hòe Dật vô thức hỏi.

Nhưng chuyện khiến anh ta không thể hiểu nỗi chính là, dù Giang Thành hay Hạ Cường đều giống như biến thành một người khác vậy. Cả hai chỉ đứng im nơi đó, đưa lưng về phía anh ta, không nói một câu nào.

"Xảy ra chuyện..." Ánh mắt của Hòe Dật đột ngột thay đổi.

Ngay khi anh định phản ứng lại gì đó, Giang Thành bỗng chậm rãi xê dịch cơ thể, chừa cho Hòe Dật một khe hở để quan sát. Xuyên qua khe hở này, Hòe Dật bèn nghi hoặc nhìn thử. Tròng mắt của anh dần biến đổi, từ nghỉ hoặc, hoảng hốt, cuối cùng đã chuyển thành nỗi sợ hãi - tất cả chỉ mất đúng 1 giây.

Bọn họ đã di chuyển đến bức tranh đầu tiên rồi.

Anh ta còn nhớ kỹ, bức tranh này vẽ hình bán thân của gã sát nhân đêm mưa kia. Nhưng bây giờ, trên tường chỉ còn lại mỗi khung tranh kim loại trống rỗng.

Còn người đàn ông khủng khiếp với phần đầu bị băng dán quấn kín kia đã biến mất...

Giang Thành và Hạ Cường cũng thể hiện ra khả năng phối hợp kinh người. Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Hạ Cường lập tức bước nhanh vào bước, chắn ngay phía trước Hòe Dật và ông chủ câu lạc bộ, sau đó dõi mắt quan sát màn sương mù xám xịt xung quanh.

Mà Giang Thành thì bước thẳng về trước, cẩn thận quan sát bức tranh này.

Nếu bảo rằng, bức tranh bây giờ hóa trống rỗng thì cũng không đúng hẳn. Chính xác hơn, chỉ có mỗi người đàn ông kinh khủng kia biến mất, còn phông nền với hai màu đen đỏ thì vẫn còn đó. Nhưng khi nhìn vào, cảnh sắc trước mắt lại không khác gì một đôi gọng kìm, kẹp chặt yết hầu người xem, Hòe Dật kinh ngạc trông thấy được, bả vai của Giang Thành run nhẹ. Anh ta lập tức chậm rãi vươn tay, hướng về phía bức tranh.

Cuối cùng, Hòe Dật dừng tay trước khung ảnh kim loại. Anh ta xoa nhẹ ngón tay, đến khi giật ngón tay lại thì thấy ngón tay dính vào một sợi tơ máu sền sệt.

Đột nhiên, một suy đoán đáng sợ hiện ra trong đầu Hòe Dật. Gã sát nhân đêm mưa trong khung ảnh lồng kính kia không hề biến mất, mà là bò ra khỏi bức tranh kia. Vết máu sền sệt xung quanh khung tranh chính là chứng cứ rõ nhất.
Bình Luận (0)
Comment